Ánh mắt Sở Diễm thâm trầm như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới mở miệng nói. “Bổn vương biết bởi vì chuyện của hài tử nàng oán hận nàng ấy. Tử Y từ nhỏ đã theo bổn vương, chưa từng chịu ủy khuất. Nàng ấy không hề biết thân thể Hàm Tuyết thuộc tính hàn, ý định ban đầu của nàng ấy chỉ là giáo huấn Hàm Tuyết mà thôi, không nghĩ tới lại gây ra chuyện lớn như vậy, làm hại hài tử của chúng ta….”
Thiên Dao cười lạnh, “Chuyện cũ đã qua, ta không muốn nghe điện hạ giải thích. Ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, quên đi tất cả, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.”
Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, có chút tức giận khóa chặt nàng vào lòng, cánh tay vòng bên hông nàng càng thu chặt lại, tựa hồ khiến Thiên Dao không thể thở. “Trừ cái này ra, cái gì bổn vương cũng đều có thể đáp ứng nàng.”
“Thật sao?” Thiên Dao cười khổ, nhàn nhạt nói, “Vậy thì, ta muốn mạng Tử Y.”
Thiên Dao cảm nhận được cánh tay bên hông mình khẽ động, hắn vẫn duy trì tư thái như ban đầu, làn môi ấm áp dời về khóe môi nàng, nhẹ nhàng hôn lên. “Dao Nhi nhất định phải khiến bổn vương khó xử sao? Nàng ấy cũng là nữ nhân của bổn vương.”
Thiên Dao cười, xinh đẹp mà thê lương. Câu trả lời của hắn khiến nàng chẳng chút mảy may kinh ngạc, giống như đã sớm dự liệu được tất cả chuyện này. “Vậy điện hạ cớ gì lại làm khó ta?”
“Thiên Dao biết, từ khoảnh khắc điện hạ che chở cho nàng ta là muốn bảo vệ nàng chu toàn. Cũng như vậy, nếu Thiên Dao đã muốn rời khỏi chính là đã hạ quyết tâm, không thể thay đổi.” Nàng ngửa đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc xuyên qua khung cửa sổ nhìn về phía bầu trời, mặc dù mặt đất bị bóng tối che phủ, bầu trời ngoài kia vẫn tự do bao la đến như vậy.
“Bổn Vương không cho phép.” Hắn cố chấp phun ra một câu, cánh tay đặt bên hông Thiên Dao buông lỏng vài phần, một tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu xuống hôn. Lúc này, Thiên Dao không hề né tránh, mà khoảnh khắc đầu lưỡi hắn tiến vào thăm dò, nàng liền dùng lực cắn xuống. Trong khoảnh khắc, vị tanh ngai ngái lan tràn trong miệng.
Sở Diễm buồn bực hừ một tiếng, vẫn chưa buông tha nàng mà bá đạo giày vò đôi môi nàng, hút lấy mật ngọt trong miệng nàng. Thiên Dao bị hắn hôn đến hít thở không thông, bắt đầu ra sức vùng vẫy đánh loạn, đầu ngón tay sắc nhọn thậm chí bấm sâu vào bờ vai hắn.
“Thật là một con báo nhỏ đầy sức sát thương.” Sở Diễm cười nhẹ buông nàng ra, đầu lưỡi liếm cánh môi dưới của mình. “Hóa ra máu của bổn vương có vị như vậy.” Hắn một lần nữa kéo nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ thân thể mình ủ ấm cho nàng. Đầu tựa sát vào hõm vai nàng, cực kỳ ái muội.
“Dao Nhi đừng hồ nháo nữa, bổn vương cũng rất mệt mỏi, hài tử không còn bổn vương cũng đau lòng. Vậy nên, ta không thể mất thêm nàng nữa.”
Thiên Dao trầm mặc, ánh mắt thanh lạnh. Lời nói ấm áp ái muội của hắn lại không thể làm nàng ấm áp được nữa.
“Nếu nàng đã không thích Tử Y, vậy để cung nữ tên Liên Tinh kia ở lại hầu hạ nàng đi, ngày mai bổn vương sẽ phái thêm vài người đến bảo vệ nàng.” Hắn dịu dàng mỉm cười, đầu ngón tay lại mơn trớn cánh môi mềm mại của nàng.
Khóe môi Thiên Dao khẽ cong mang theo chút châm biếm. “Lần này đưa tới là ám vệ của điện hạ, hay là nữ nhân của điện hạ?”
“Đích thật là ám vệ của bổn vương.” Sở Diễm lơ đễnh cười, sủng nịnh nhéo nhéo chóp mũi nàng. “Nàng lúc nào cũng muốn trốn, bổn vương đương nhiên phải phái người đến trông chừng nàng.”
Thiên Dao không nói gì, thầm nghĩ hắn muốn thế nào thì thế ấy. Nếu như nàng muốn rời khỏi ai cũng không thể ngăn cản.
“Bổn vương còn chút tấu chương chưa phê duyệt, Dao Nhi muốn nghỉ ngơi một chút hay bồi bổn vương đến thư phòng?”
Thiên Dao chậm chạp nhắm mắt lại, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Thiên Dao mệt rồi.”
“Ừm.” Sở Diễm đáp lời, bế nàng đặt lên giường, cũng cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi mới rời đi.
——— ———-
Bên ngoài thư phòng, Tử Y mặc một chiếc áo choàng lông cáo màu đỏ tươi, sớm đã chờ lâu. Thấy Sở Diễm tiến đến, ánh mắt nhất thời trở nên vui mừng. “Điện hạ.” Nàng tượng trưng khẽ cúi người thi lễ.
“Đêm đông giá lạnh sao lại đợi ở ngoài phòng?” Sở Diễm mỉm cười nói một câu, cánh tay ôm lấy vai nàng, hai người sánh bước vào thư phòng.
Sở Diễm ngồi ở vị trí chủ vị, Tử Y rất tự nhiên dựa vào ngực hắn. “Điện hạ có giận thiếp không?”
Sở Diễm khẽ cười, nhẹ giọng nói, “Linh Lung sao lại nói ra lời này?”
Tử Y, không, là Linh Lung. Nàng khẽ nâng mày, ánh mắt long lanh, thật là dịu dàng đến động lòng người. “Là Linh Lung nhất thời tùy hứng, hại Doãn trắc phi cả đời vô sinh, cũng hại điện hạ mất con nối dõi. Mà Linh Lung vô tâm, không biết thân thể Doãn trắc phi cực hàn, lại càng không biết Thẩm nương nương có thai.”
“Không biết không có tội, bổn vương không hề trách nàng.” Sở Diễm cười nhạt, giọng điệu trước sau vẫn dịu dàng không đổi.
Linh Lung e thẹn mỉm cười, hai tay vòng qua cổ Sở Diễm. Nàng sớm biết, hắn sẽ không trách mắng nàng. Bọn họ từ nhỏ làm bạn, tình cảm Sở Diễm đối với nàng, nàng hiểu hơn ai hết. Ban đầu Sở Diễm đưa nàng đến bên cạnh Thiên Dao cũng là vì sự an toàn của nàng. Khi đó, hoàng thượng đã nhận thấy hắn có người trong lòng, mà chuyện tư tình nữ nhi là chuyện hoàng thượng hoàn toàn không cho phép. Vì bảo hộ chu toàn cho nàng, hắn thậm chí hi sinh Doãn Hàm U, để nàng ta trở thành người chịu tội thay cho nàng.
Không sai, đây chính là nguyên nhân hắn vẫn luôn che chở cưng chiều Doãn Hàm Tuyết, bởi vì hắn thẹn với Doãn Hàm U. Nàng cứu hắn một mạng mà hắn lại lấy oán trả ơn, oan uổng lấy đi tính mạng của nàng.
“Linh Lung chỉ sợ không cách nào quay về bên cạnh Thẩm trắc phi nữa rồi.” Nàng dịu dàng nói một câu.
Sở Diễm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, thản nhiên cười. “Vậy thì ở bên cạnh bổn vương, bổn vương có thể cho nàng một danh phận. Đây không phải là điều Linh Lung muốn sao?”
Linh Lung khẽ cười quyến rũ, làm nũng rúc trong lòng hắn. “Nhưng mà, hoàng thượng….” Nàng muốn nói lại thôi.
“Yên tâm, tâm tư của phụ hoàng đều đặt trên người Thiên Dao, sẽ không hoài nghi đến nàng đâu.”
Linh Lung cười thư thái nhưng trong ý cười lại mang chút xót xa. “Nhưng mà Linh Lung nhìn ra được điện hạ thật tâm thích Thẩm trắc phi.”
Sở Diễm mở một bản tấu chương ra, tùy tiện đáp một câu, “Quả thật là thích.”
Hắn cũng không kiêng dè trước mặt nàng nhắc đến nữ nhân khác, làm nữ nhân của Sở Diễm nên tự mình hiểu rõ điều này, cũng cần có sự rộng lượng. Cho dù hắn có yêu nàng, nàng cũng sẽ không là duy nhất.
Ánh mắt Linh Lung ảm đạm vài phần, lại vẫn mỉm cười xinh đẹp, khẽ ngẩng đầu lên, làn môi mềm mại áp lên môi hắn. Vừa hôn nhẹ lên môi hắn thì hắn lại nghiêng đầu tránh đi. Linh Lung khẽ kinh ngạc, trên mặt tràn ngập mờ mịt.
“Bổn vương mệt rồi.” Hắn nhàn nhạt nói, đồng thời thả lỏng cánh tay trên eo nàng ra.
Linh Lung ngẩn người trong giây lát, nhớ tới vừa nãy hắn mới muốn Thẩm Thiên Dao ở Y Lan điện. Lúc đó nàng đang canh ở ngoài điện, tiếng khóc của Thiên Dao ở trong phòng mãi không dừng, một người kiêu ngạo như hắn lại có thể dùng sức mạnh với nữ nhân. Linh Lung nghĩ, Thẩm Thiên Dao đối với hắn đã khác biệt rồi.
“Bổn vương sai người đưa nàng về Ỷ Hà điện, nơi đó từng là nơi ở của mẫu hậu, nàng sẽ thích thôi, trắc phi nương nương của ta.” Ngón tay thon dài của Sở Diễm lướt nhẹ qua hai gò má của nàng, sau đó, gọi Từ ma ma hộ tống nàng về Ỷ Hà điện.
Từ ma ma từng là thị nữ của Vân hoàng hậu, đã quá quen thuộc với Ỷ Hà điên. Bà dẫn Linh Lung vào trong phòng, mọi thứ trong phòng đều không thay đổi, lúc Văn Đế vẫn còn là thái tử, Vân Thế Lan đã cùng ông ở tại nơi này.
“Nương nương còn cần thêm gì cứ nói cho lão nô biết là được, Hồng Mai và Ngạo Tuyết đều là thị nữ lâu năm trong cung, từ giờ về sau sẽ do hai người các nàng hầu hạ nương nương.” Khuôn mặt Từ ma ma như núi tuyết, lúc nói chuyện chỉ có môi mấp máy, trên mặt không chút biểu tình dư thừa nào.
Linh Lung ôn nhã cười, cúi người thi lễ với Từ ma ma. “Làm phiền Từ ma ma, người là vú nuôi của điện hạ, về sau Linh Lung nhất định sẽ phụng dưỡng người như mẫu thân.”
“Nương nương quá lời rồi.” Từ ma ma đáp lễ, trên mặt vẫn không chút biểu tình. Bà sống hơn nửa đời người, những lời nói ngoài mặt đẹp đẽ thế này nghe đã quá nhiều rồi.
Linh Lung quay người nhìn hai người Hồng Mai, Ngạo Tuyết, cũng khẽ cúi người thi lễ, “Từ giờ về sau, sinh hoạt hằng ngày của Linh Lung làm phiền hai vị tỷ tỷ rồi.”
“Chúng nô tỳ sẽ tận tâm hầu hạ nương nương.” Hồng Mai và Ngạo Tuyết quỳ gối nói, thời gian các nàng vào cung không ngắn, thầm nghĩ vị nương nương trước mặt này không phải người bình thường, nàng chắc sẽ có tiền đồ vô lượng.
“Nương nương sớm nghỉ ngơi, lão nô cáo lui.” Dặn dò xong mọi thứ, Từ ma ma liền không lưu lại thêm. Hai người Hồng Mai, Ngạo Tuyết cũng khom người thối lui ra ngoài.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, Linh Lung đi đến bên giường, giơ tay đẩy song cửa sổ ra, đối diện cửa sổ là một hồ nước cùng núi giả vô cùng đẹp. Ban đêm gió lạnh thổi vào mặt, nàng theo bản năng kéo tấm áo choàng lại. Trong lúc này tâm tình lại trở nên vui tươi cởi mở. Ngày tháng ở bên cạnh Thẩm Thiên Dao cũng không dễ dàng, mỗi ngày nhìn nam nhân trong lòng mình cùng nữ tử khác vui vẻ, cho dù nàng có độ lượng thế nào đi nữa cũng không thể không để ý.
“Đang nghĩ gì vậy?” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nam thanh lạnh. Linh Lung cũng không hề bị giọng nói đột ngột này dọa sợ, bởi vì giọng nói này quá quen thuộc đối với nàng.
“Đại ca.” Nàng quay đầu, cười một cách xinh đẹp, khẽ gọi người mới đến. Vị đại ca này của nàng, đến không hay đi không biết, thật sự không thấy bóng dáng.
Huyễn Ảnh một tấm trường bào đen, sắc mặt vẫn trắng như tuyết.
“Đại ca, từ giờ về sau, Linh Lung là chủ nhân của nơi này rồi.” Linh Lung cười nhẹ, bàn tay ngọc khẽ nắm cánh tay đại ca mình.
Chú thích
*Nữ vàng anh: nữ hài thời ấu thơ