“Ngươi cũng có lúc có tâm sự nặng nề ư, thật là hiếm thấy.” Bên người, nam tử mỉm cười một tiếng, ngón tay khẽ động, cổ cầm trong ngực phát ra vài thanh âm rời rạc.
“Hôm nay là sinh nhật ta.” Liên Y chớp chớp mắt, mở miệng nói.
“Ồ? Đây hẳn là chuyện tốt rồi.” Hắn cũng cười.
“Lúc sáng, Phật tổ đã tới, người hỏi Liên Y muốn lễ vật gì.”
Thuỷ Quân hiểu ý gật đầu một cái, mặc dù chỉ là Tiểu yêu không có tiếng nói trong Dao Trì, nhưng lại được Phật tổ quan tâm, chắc là Phật tổ có lòng tặng nàng pháp vật, giúp nàng sớm tu thành chánh quả. Chỉ sợ là nàng lại làm hỏng mỹ ý của Phật tổ.
“Thế nào, công phu sư tử ngoạm?” Hắn mỉm cười trêu chọc nàng.
Liên Y lắc đầu, tâm tình vẫn không tốt như cũ. “Ta nói với Phật tổ, ta nghĩ muốn một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm.”
Thuỷ Quân sửng sốt, ánh mắt lạnh nhạt từ từ trở nên sâu thẳm. “Phật tổ đáp ứng?”
“Phật tổ nói: Người biết rồi.” Liên Y bĩu môi, bộ dáng thật là uỷ khuất. Đôi mắt trong suốt nhìn về phía hắn. “Thuỷ Quân, ngươi luôn luôn thông minh, có đoán được tâm ý Phật tổ không?”
Nam tử cũng không lên tiếng, chẳng qua là cúi đầu chăm chú nhìn nàng hồi lâu, sau đó, đột nhiên xoay người rời đi.
“Thuỷ Quân, Thuỷ Quân.” Như thế nào lại bỏ đi vậy, Liên Y không hiểu ra sao, bĩu đôi môi đỏ mọng, ánh mắt khó nén sự mất mát.
--- ----
“Nàng đưa bổn vương tới đây, chính là vì nhìn cái này?” Thanh âm đơn độc lạnh lẽo vang lên bên tai, ánh mắt khinh thường liếc về phía bức hoạ trên vách tường.
Lời nói lạnh như băng của hắn kéo Thiên Dao trở về thực tại, nàng ngửa đầu, ánh mắt chờ đợi nhìn hắn hồi lâu, hai tay cầm tay hắn đã lạnh như băng, “Sở Diễm, ngươi xem những thứ này một chút, thật sự một chút ký ức cũng không có sao?” Lông mi dài như cánh bướm của Thiên Dao nhuộm ánh sáng như ngọc châu, sáng ngời mê người.
“Bổn vương nên nhớ cái gì?” Hắn không kiên nhẫn hừ một tiếng, lãnh mạc hất tay nàng ra.
Hắn cũng không có nhàn hạ thoải mái bồi Thẩm tứ tiểu thư đánh giá những thứ thần thoại tình yêu nhàm chán này.
“Nếu không có chuyện gì khác, bổn vương muốn đi phê duyệt tấu chương.” Hắn lạnh nhạt bỏ lại một câu, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Thiên Dao nhìn bóng lưng cô độc lạnh lùng của hắn đi xa, không khỏi lắc đầu, thân thể không ngừng lảo đảo lui về sau, cho đến khi đụng vào thạch bích lạnh như băng, không còn đường lui nữa.
Là nàng sai lầm rồi sao? Hắn cũng không phải là Thuỷ Quân của nàng.
--- -----
“Chủ tử“. Thân ảnh Tử Y từ xa lại gần, đến bên người nàng thì dừng bước, đưa tay đỡ lấy cánh tay nàng. “Chủ tử, bệnh nặng mới khỏi, thân thể người còn suy nhược, Tử Y đỡ người về nghỉ ngơi nhé.”
“Ừ.” Thiên Dao thẫn thờ gật đầu một cái. Theo đường cũ mà về.
Có lẽ ở trong bóng tối khá lâu, mặt trời mùa đông lại khiến cho Thiên Dao cảm thấy hết sức ấm áp. Trong sân trong trẻo lạnh lùng, Thiên Dao bình yên nằm ở trên ghế quý phi, trong ngực ôm một cây bạch ngọc tỳ bà. Tiếng đàn đứt quang theo ngón tay nàng vang lên.
Bạch ngọc tỳ bà, thân cầm làm bằng bạch ngọc, dây đàn làm bằng huyền thiết trên Thiên Sơn. Âm sắc thuần khiết, là vật báu hiếm thấy trên đời.
“Chủ tử, người đã lâu không đàn nó rồi.”
Thiên Dao cười một tiếng, bàn tay nhỏ yếu tỉ mỉ vuốt ve thân cầm. Tỳ bà này từng là tâm can bảo bối của mẫu thân, khi còn bé, nàng cũng từng ngồi trong lòng mẫu thân học đàn. Sau lại, nàng trưởng thành, mẫu thân đã không còn. Nàng chỉ có thể thông qua phương thức như vậy, cảm nhận sự ấm áp của mẫu thân.
Nàng tuỳ ý đàn mấy khúc, dừng lại, sau đó lại lắc đầu bật cười. Nhiều ngày không đàn, quả thật có chút không quen tay.
“Cất đi.” Nàng lạnh nhạt mở miệng, đem bạch ngọc tỳ bà giao cho Tử Y.
Thấy vật nhớ người, chỉ tiếc, đã sớm cảnh còn người mất.
“Có vài người đã ở trong lòng mình, không phải chỉ cần không nghĩ tới thì họ sẽ không tồn tại.” Thanh âm tà mị lười biếng truyền đến, theo phương hướng của thanh âm, chỉ thấy Tư Đồ Phong tay cầm chiết phiến, bóng dáng phiêu dật từ xa mà đến.
“A Dao, đã lâu không gặp.” Hắn khẽ cười, ngồi xuống đối diện nàng, tuỳ ý bưng lên chén trà xanh trên bàn đá, uống một ngụm.
Thiên Dao mỉm cười, “Tư Đồ ca ca tới thật đúng lúc.” Mấy ngày trước đây, mặc dù tới, nàng cũng không nhìn thấy. Hôm nay, không phải là đúng dịp sao.
“Tới sớm không bằng tới đúng lúc, bên ngoài Già Diệp tự trọng binh bao vây, ta nếu không tới, A Dao muốn rời đi chỉ sợ không dễ.” Hắn vẫn như cũ bưng chén trà, ung dung tự tại nói.
Thiên Dao nhỏ giọng cười yếu ớt, tử nhỏ đến lớn, Tư Đồ Phong là người hiểu tâm ý nàng nhất, thậm chí, bọn họ có thể tâm linh tương thông. Nàng chính xác là muốn đi ra nơi này, bởi vì ngày mai là ngày giỗ của Doãn Hàm U.
Xe ngựa một đường chuyển động trên con đường núi nhỏ, Thiên Dao ngồi yên bên cạnh Tư Đồ Phong, vẫn như cũ một bộ bạch y.
“Đường núi khó đi, chỉ sợ phải đi thêm một đoạn thời gian, muội nghỉ ngơi một lát đi.” Tư Đồ Phong động tác êm ái, đem áo choàng lông cáo khoác lên người nàng, sau đó, dùng đầu ngón tay đẩy màn xe ra, đưa mắt ngắm cảnh trí ngoài cửa sổ.
“Cảm ơn.” Khoé môi Thiên Dao khẽ nhếch, nhàn nhạt thốt ra hai chữ.
Ngoại thành phía Tây của Đế đô có thể coi như vùng đất phong thuỷ trù phú, đồi núi liên miên chập chùng, mộ phần nối tiếp nhau như không có ranh giới. Đúng vậy, những linh hồn đã mất chính là chủ nhân nơi đây.
Thiên Dao cùng Tư Đồ Phong một trước một sau đi vào trong đây, cảm thụ hoang vu cùng cô độc. Gió nổi lên, một số chiếc đèn chiêu hồn cắm ở một số ngôi mộ theo đó lay động, tro bụi của giấy tiền vàng bạc bay lên không trung rồi rơi xuống, mơ hồ ngửi được mùi cháy khét.
Thiên Dao dừng chân trước một ngôi mộ mới, nói là ngôi mộ mới bởi vì bia mộ đều mới tinh, bên trên có viết: Ái nữ Doãn thị - Hàm U chi mộ.
Thiên Dao đứng chắp tay trước bia mộ, dung nhanh lạnh nhạt chưa từng có thay đổi.
Chuyện cũ như một giấc mộng, giống như mới chỉ hôm qua. Chỉ là thoáng cái, giữa các nàng xác thực đã cách nhau hai chữ sinh tử.
Nàng chậm rãi ngồi xổm người xuống, từ trong ngực lấy ra một cẩm khăn trắng noãn, cẩn thận lau chùi bụi bặm. Sự lạnh nhạt trên khuôn mặt khó có lúc nhuốm vẻ tịch mịch, “Hàm U, thật xin lỗi.”
“Rõ ràng không phải là muội hại nàng, cần gì phải tự trách.” Thanh âm vân đạm phong khinh của Tư Đồ Phong vang lên bên người.
Thiên Dao hờ hững, nhàn nhạt nói, “Muội không giết bá nhân, bá nhân lại vì muội mà chết, đều là lỗi của muội.”
Thiên Dao nhớ, Hàm U từ trước đến nay đều rất thích náo nhiệt, hôm nay một người cô linh nằm ở chỗ này, nàng nhất định rất sợ. Nếu không phải nàng kêu Hàm U đi Già Diệp tự ở, nàng cũng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Cuối cùng, nàng khó tránh khỏi tự trách.
“Sinh tử có mệnh. Cho dù muội không bảo nàng đi Già Diệp tự, hung thủ vẫn sẽ tìm cơ hội khác hại nàng.” Tư Đồ Phong ngồi xổm, ở trước mộ phần đốt nhang đèn, lại đốt chút tiền vàng bạc.
Ấn đường Thiên Dao khẽ cau lại, “Rốt cuộc là người nào hại nàng?” Lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy. Trước khi chết, Hàm U đã phải chịu hành hạ cùng khuất nhục to lớn. Nàng có phải rất đau hay không, có phải rất sợ?
“Doãn Hàm U chết, ai là người được lợi nhiều nhất? Người kia chính là hung thủ.” Tư Đồ Phong im lặng mở miệng.
Thiên Dao cười khổ, thấp giọng nói, “Là muội!”
Doãn Hàm U chết, nàng mới không có chút trở ngại nào ngồi lên vị trí Thái Tử phi, mặt ngoài xem ra, nàng chính xác là người được lợi nhất từ cái chết của Hàm U. Thế cho nên, sau khi Hàm U chết, tất cả mũi nhọn đều chỉ về nàng.
Tư Đồ Phong hừ một tiếng, rất không nghiêm túc nói, “Nhưng khi đó muội còn không biết nàng là nữ nhân yêu mến của Sở Diễm.”
Đúng vậy a, không biết!
Đây cũng chính là chỗ Thiên Dao không thể lý giải được. Nàng và Hàm U dường như không có gì giấu nhau, nhưng nàng có nam nhân yêu mến, lại không tiết lộ đôi lời cho nàng biết. Nếu như biết hắn là người Hàm U yêu, Thiên Dao thế nào có thể để bản thân mình động tâm.
Giữa mùa đông, hàn mai bắt đầu nở rộ. Gió đông thổi quét tất cả, từng cánh hoa màu hồng theo gió bay lượn trong núi. Thiên Dao nhìn hoa bay đầy trời, tim không biết vì lý do gì trở nên nặng nề.
Ống tay áo khẽ động, tiện tay rút nhuyễn kiếm bên hông Tư Đồ Phong, cổ tay xoay tròn mấy đường kiếm, chân lướt như không, thân di chuyển như chim yến. Sở trường của Thiên Dao không phải múa kiếm, bộ Chỉ Thuỷ kiếm này là tuyệt kỷ của Hàm U. Hàm U thường làm bạn với nàng cùng luyện công, nhìn nhiều, đại khái cũng biết được võ công của nhau, học lẫn nhau.
Người cùng kiếm hợp nhất như một, ánh sáng trắng của kiếm quanh quẩn quanh thân. Bạch y thắng tuyết, không nhiễm một chút bụi bẩn thế gian, tà váy tung bay, nhẹ nhàng giữa biển hoa, hoàn toàn không giống chốn nhân gian.
Kiếm thức từ từ thu liễm, Thiên Dao nhẹ nhàng đứng lên, cổ tay xoay nhẹ, mũi kiếm lướt trên mặt đá như nước chảy mây bay. Hành thư tiêu sái hiện ra trên thạch bích: Độc tự mạc bằng lan, vô hạn quan sơn. Biệt thì dung dịch kiến thì nan. Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian. (Một mình cô độc, quan san vô cùng. Biệt ly dễ mà tương kiến vô trùng. Nước chảy hoa trôi xuân đi mất, thiên thượng nhân gian).
Như chim bay trên trời, hai cánh tay khẽ giương, nàng chậm rãi hạ xuống mặt đất. Tay áo vừa động, kiếm bạc trong tay đã chớp động, bảo kiếm giống như có linh hồn vậy, không chệch một ly bay vào chui kiếm bên hông của Tư Đồ Phong. Một loạt động tác kết thúc vô vùng tiêu sái tự nhiên.
Thiên Dao đứng chắp tay, cằm hơi ngẩng, hàng mi dài khẽ rung động, đau buồn không lời nào tả được hiện trên gương mặt yên tĩnh như nước. Bầu trời đầy hoa rơi, tóc đen, hoa đỏ, dưới ánh mặt trời, cả bóng hình xinh đẹp dường như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Thẩm Thiên Dao, tại sao là ngươi?” Một giọng nữ bén nhọn vang lên phá vỡ không gian yên lặng trên núi. Doãn Hàm Tuyết thay đổi bộ dạng ôn uyển hiền thục thường ngày, giống như con báo tức giận mà lao đến, cặp mắt đều là màu máu đỏ, một phen rút ra ba nén hương trước mộ phần, dùng sức nhét lên người Thiên Dao.