Sở Diễm lạnh lùng cười một tiếng, “Bổn vương chính là muốn chọc giận hắn.” Ánh mắt vốn sâu thẳm của hắn nay lại càng sâu không lường được. “Người chỉ có lúc bị chọc giận mới có thể dễ dàng lộ ra sơ hở.”
“Điện hạ, phía trước chính là Tư Đồ phủ.” Giọng nói của Xích Diễm từ ngoài xe truyền vào, nhắc nhở bọn họ.
Cửa phủ Định Viễn Hầu mở rộng, người hầu nữ quyến trong nhà dưới sự hướng dẫn của Tư Đồ phụ tử xếp thành hai hàng ở ngoài cửa.
Sở Diễm cùng Sở Dục xuống xe trước, sau đó cung nhân dìu Tư Đồ Phương Phỉ xuống từ chiếc xe ngựa thứ hai.
“Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Mọi người trong Tư Đồ phủ rối rít quỳ lạy.
“Tư Đồ Hầu gia không cần đa lễ.” Sở Diễm mỉm cười, chắp tay đem Tư Đồ Tẫn đỡ dậy, hướng Tư Đồ Phong cùng đám nữ quyến nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Nữ nhi tham kiếm phụ thân, đại ca.” Tư Đồ Phương Phỉ cử chỉ tao nhã thi lễ trước phụ tử Tư Đồ Tẫn.
“Thái tử phi không cần đa lễ.” Tư Đồ Tẫn cười, nâng nữ nhi lên.
Vốn là không khí hoà thuận vui vẻ lại đột ngột xuất hiện một tiểu thái giám, hắn ở bên tai Sở Diễm thì thầm gì đó, chỉ thấy mày kiếm hắn nheo lại, khuôn mặt tươi cười từ từ ngưng đọng.
Sau đó không nói lời gì xoay người đi.
“Điện hạ....” Tư Đồ Phương Phỉ lúng túng gọi, hắn lại không chút nào dừng bước.
Mọi người trong Tư Đồ phủ ngơ ngác nhìn nhau.
Không lâu sau, Sở Diễm quay trở lại, trong ngực lại nhiều thêm một nữ nhân nhu mì.
“Thất ca, nàng sao rồi?” Sở Dục liếc thấy Thiên Dao trong ngực hắn, mở miệng hỏi thăm.
“Sốt cao không dứt, hôn mê trong xe ngựa.” Hắn nhàn nhạt trả lời, cũng không dấu vết quan sát phản ứng của Tư Đồ phụ tử. Tư Đồ Tẫn bình thản ung dung, coi như vững vàng, ngược lại sắc mặt Tư Đồ Phong có chút khó coi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía tiểu nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh trong ngực hắn.
“Là Phương Phỉ sơ ý, kính xin Điện hạ thứ tội. Dọc đường đi, muội muội đều ngủ, Phương Phỉ cũng không biết là nàng hôn mê.” Tư Đồ Phương Phỉ tiến lên, hơi áy náy mở miệng. Ở trong mắt người ngoài, nàng là người khoan dung lễ độ, mười phần phong cách quý phái.
“Nàng ấy không sao, Phương Phỉ cũng không nên tự trách.” Sở Diễm tuỳ ý an ủi một câu, quay đầu nhìn về phía Tư Đồ Tẫn. “Dao Nhi của Bổn vương gần đây nhiễm phong hàn, Bổn vương không yên tâm để nàng ở lại trong cung liền mang ra ngoài. Ngược lại phải quấy rầy Tư Đồ Hầu gia mấy ngày rồi.”
“Điện hạ quá lời.” Tư Đồ Tẫn bộ dáng sợ hãi, vội vàng chắp tay. Đồng thời phân phó người hầu đi thỉnh đại phu.
Hậu viên Tư Đồ phủ, đình đài lầu các, quanh co thăm thẳm.
Tư Đồ Phong vội vàng sải bước trên hành lang, cuối cùng, lại bị Tự Đồ Tẫn ngăn lại.
“Con muốn đi đâu?”
“A Dao bệnh không nhẹ, con muốn đi gặp muội ấy.” Trên khuôn mặt anh tuấn khó nén vẻ lo lắng. Hắn cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, chẳng qua là huyết mạch thân tình, hắn không cách nào thờ ơ lạnh nhạt được.
“Không được đi.” Tư Đồ Tẫn lớn tiếng khiển trách. “Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, sao vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy?”
“Phụ thân....”
“Sở Diễm hao tâm diễn tuồng vui này chính là muốn dò xét thái độ của chúng ta đối với A Dao. Hôm nay người nào thiếu kiên nhẫn trước sẽ mất tiên cơ.”
Tư Đồ Tẫn lăn lộn trong triều đình cũng nhiều năm, sớm tu luyện thành tinh. Những chuyện này thấu hiểu rất rõ ràng.
“Nhưng A Dao...” Tư Đồ Phong muốn nói lại thôi.
“Đại phu đã khám qua rồi, chỉ là bệnh cũ, uống thuốc xong đã hạ sốt. Sở Diễm đang ở trong phòng nàng trông chừng, con đi ngược lại gây thêm phiền toái.” Tư Đồ Tẫn buông tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.
“Dạ.” Tư Đồ Phong cân nhắc, gật đầu một cái.
“Phương Phỉ ở thư phòng, trước theo ta tới thư phòng đi.” Dứt lời, Tư Đồ Tẫn sải bước, Tư Đồ Phong liền theo sau.
Tư Đồ Phương Phỉ đã sớm chờ ở thư phòng, thấy Tư Đồ phụ tử tới liền vội vàng đứng dậy thi lễ.
“Đều là người trong nhà, Phương Phỉ không cần đa lễ.” Tư Đồ Tẫn không nhanh không chậm ngồi ở vị trí chủ vị. “Con vào cung những ngày qua đã dò la ra được gì chưa?”
Sắc mặt Phương Phỉ nặng trĩu mấy phần, hàm răng cắn ở cánh môi. Nàng phải mở lời như thế nào đây. Từ lúc vào cung đến nay, ngay cả một vạt áo của nàng Sở Diễm cũng không có chạm qua.
“Ngày hôm trước, Mộ Dung trắc phi chết ở Đông cung. Điện hạ đã sai người phong toả tin tức.” Tư Đồ Phương Phỉ đắn đo trả lời.
“Ồ? Thế nhưng lại có chuyện này?” Tư Đồ Phong hừ lạnh một tiếng. Sở Diễm dùng mạng của Mộ Dung Ti Ngôn để uy hiếp Mộ Dung Phục giao ra binh quyền của mười vạn đại quân biên cảnh, tính toán đúng ý như vậy, xem ra là không thành rồi. “Chết tốt lắm, ta cũng muốn xem xem, lần này, Sở Diễm sẽ thu dọn tàn cuộc thế nào.”
Tư Đồ Tẫn cũng lộ vẻ mặt vui mừng, trầm giọng mở miệng. “Phong Nhi, đêm mai xuất phát đi biên cảnh, đem tin tức này báo lại cho Mộ Dung Phục.”
“Phụ thân yên tâm, chuyện này hài nhi sẽ đích thân làm ổn thoả.”
“Ừm.” Tư Đồ Tẫn gật đầu một cái, ánh mắt ôn hoà lại rơi trên người Phương Phỉ. “Trong điện Thương Lan chỉ sợ có không ít cơ sở ngầm của Thái tử, con làm việc phải ngàn vạn lần cẩn thận, không thể khinh cử vọng động.”
“Nữ nhi hiểu.” Tư Đồ Phương Phỉ mỉm cười nói. Nàng là thứ xuất chi nữ1, ở trong phủ nàng cùng mẫu thân luôn không được coi trọng. Đây còn là lần đầu tiên phụ thân dùng ánh mắt ôn hoà như thế nhìn nàng.
Trầm mặc hồi lâu, Tư Đồ Tẫn mở miệng hỏi thăm lần nữa. “Quan hệ giữa Thái tử cùng Thiên Dao như thế nào?”
Cái gì? Tư Đồ Phương Phỉ kinh ngạc, không hiểu vì sao phụ thân lại đột nhiên nhắc tới một người không quan hệ gì như Thẩm Thiên Dao. Nhưng nàng lại không dám hỏi nhiều nửa câu. “Thái độ của Điện hạ đối với Thiên Dao thật ra khiến cho người ta khó hiểu, lúc tốt lúc xấu, trước một khắc ôm nàng tới Lăng Tiêu điện cưng chìu che chở, sau một khắc lại ném vào lãnh cung.”
Tư Đồ Tẫn nhíu mi trầm tư, sắc mặt trở nên lạnh hơn vài phần.
“Con lui ra trước đi, ở chỗ này lâu quá khó tránh khỏi bị hoài nghi.” Sau một hồi, Tư Đồ Tẫn lại phân phó nói.
“Dạ, nữ nhi cáo lui trước.” Tư Đồ Phương Phỉ lại thi lễ, xoay người rời đi, tại cửa lại khom người với Tư Đồ Phong.
“Phụ thân phí hết tâm tư đưa nàng vào Đông cung, cũng bất quá chỉ nhằm mục đích thăm dò tin tức.” Tư Đồ Phong ngồi một bên, khinh thường hừ một tiếng.
“Sở Diễm là người ra sao, như thế nào lại để nàng dễ dàng tìm được sơ hở.” Tư Đồ Tẫn hời hợt nói, bưng trà lên uống.
Trà là trà Long Tĩnh thượng hạng ở Tây Hồ, nước cũng là sương sớm, mùi vị này so với sương mai trà xanh của nha đầu kia, quả là chênh lệch khá xa.
“Phương Phỉ chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, ổn định vị trí Thái tử phi là được. Hiện tại vẫn chưa tới thời điểm dùng nàng.” Lông mày Tư Đồ Tẫn vẫn nhíu chặt. “Phụ thân vẫn lo lắng cho A Dao nha đầu kia. Sở Diễm còn trẻ khinh cuồng, lâu ngày sinh tình là chuyện khó tránh khỏi.”
“Ý phụ thân là Sở Diễm đối với A Dao động tình....” Làm sao có thể? Tư Đồ Phong hoảng hốt.
Tư Đồ Tẫn thở dài một tiếng, hắn cũng hy vọng là hắn đa tâm. Nếu chỉ là do A Dao nha đầu kia tự mình đa tình thì tốt, nếu là lưỡng tình tương duyệt, chuyện này thực sự phiền toái.
Hỏi thế gian tình là gì! Thông minh tuyệt đỉnh thì như thế nào, cuối cùng cũng chạy không khỏi một chữ tình.
Đêm tĩnh mịch.
Lúc Tư Đồ Phong trở lại phòng của mình đã là đêm khuya. Lúc cửa phòng được đẩy ra, đập vào mắt lại là một bóng dáng tuyết trắng. Nàng hết sức thoải mái ngồi ở bên cạnh bàn, đầu ngón tay khẽ chạm vào chén trà bằng sứ để trên bàn.
“A Dao.” Khuôn mặt Tư Đồ Phong lộ ra chút vui mừng, lại mang theo chút kinh ngạc. “Sao muội lại ở trong phòng ta?”
“Thế nào, không hoan nghênh muội?” Thiên Dao mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hắn.
Tư Đồ Phong cười, sải bước đi tới trước người nàng. “Bệnh của A Dao đã đỡ chưa?” Bàn tay dày rộng của hắn vuốt ve trán nàng, chạm tay tới nhiệt độ mát mẻ như ngọc, hắn mới yên lòng một chút.
Thiên Dao lạnh nhạt kéo tay hắn ra, đạm thanh nói. “Muội không có bệnh.”
Nàng đích xác là không có bệnh, nàng chỉ là không biết nên dùng tâm tình như thế nào để đối mặt với Tư Đồ nhất tộc. Vì vậy mới lựa chọn phương thức rất đà điểu đó. Đối với Thẩm Thiên Dao mà nói, dùng chút thủ đoạn nhỏ để cho nhiệt độ tăng cao cũng không phải là việc khó gì.
“Tư Đồ ca ca, uống trà.” Nàng đứng dậy, cầm chén sứ ấm áp trong tay đưa tới trước mặt hắn.
Tư Đồ Phong mỉm cười, nhận lấy chén trà, uống vài hớp. Trà sương mai của Thiên Dao vẫn là món trà mà Tư Đồ phụ tử hắn thích nhất.
Thiên Dao khéo léo xinh đẹp, nhưng ý cười không tới đáy mắt. “Tư Đồ ca ca không sợ Thiên Dao hạ độc trong trà sao?”
Tư Đồ Phong suýt nữa bị lời nàng nói làm sặc, tiếp theo cười ha ha đứng lên. “A Dao làm sao sẽ hại Tư Đồ ca ca đây, A Dao cũng không có lý do gì để hại ta.”
Ánh mắt Thiên Dao u lãnh, bước đi thong thả tới trước cửa sổ, đưa ra cánh tay trong suốt như ngọc, đẩy cửa mở. Trên trời, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, mà giọng nói của nàng so với ánh trăng còn lạnh hơn. “Thù diệt tộc, không đợi trời chung. Tư Đồ ca ca còn có thể cho là, Thiên Dao không có lý do hại người sao?”
‘Choang’ một tiếng thanh thuý, chén trà trong tay Tư Đồ Phong rớt xuống đất. Hắn khiếp sợ nhìn khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành của nữ nhân trước mặt, mặt nàng vẫn bình tĩnh như mặt nước, lại thêm phần lãnh mạc trước giờ chưa bao giờ có.
“A Dao, muội biết được gì?”
Thiên Dao khổ sở cười một tiếng, gió đêm xuyên thấu qua cửa sổ, thổi bay mái tóc đen nhánh, lại thêm một chút kỳ ảo “Lúc đầu, khi Thẩm gia gặp chuyện không may, muội cũng không suy nghĩ nhiều. Khi đó Thiên Dao vẫn còn đắm chìm trong nỗi thống khổ mất đi người thân. Nhưng mà, sau khi tỉnh táo lại, rất nhiều chuyện ở trong đầu cũng từ từ rõ ràng. Phụ thân muội dù gì cũng là nhất phẩm tướng quân, như thế nào lại có bản lãnh thông thiên cấu kết Hung Nô, ý đồ phạm thượng. Trừ phi, có người giật dây. Mà chuyện bại lộ, liền thay người chịu tội.”
(1) Nữ nhi của thiếp thất