Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 83: Chương 83: Thử thuốc (2)




Thiên Dao lạnh nhạt nói, “Bộ dạng này của nàng cũng không chống đỡ được bao lâu, thử hay không thử, tùy các ngươi.” Dung nhan thanh lệ của nàng đạm mạc như nước, ánh mắt xa xôi dò xét nhìn Sở Diễm, lại nói tiếp, “Ta không có hại nàng, tùy người tin hay không.”

Nàng xoay người tính rời đi lại nghe giọng nói lạnh như băng của Sở Diễm gọi lại. “Nàng ấy còn chữa được không?”

Thiên Dao dừng bước, nhàn nhạt nói. “Không thể.” Thân thể của Hàm Tuyết đã bị tổn hại, nàng không phải là thần tiên, không thể xoay chuyển.

Mày kiếm Sở Diễm chau lại, thở dài nặng nề, hắn chưa từng nghĩ sẽ muốn một đứa trẻ, ít nhất, trước mắt hắn không cần. Nếu là nữ nhân khác, hắn sẽ mặc kệ, nhưng nàng là Doãn Hàm Tuyết, là muội muội của Hàm U, lại là người trong lòng của Sở Dục. Hắn thậm chí đã nghĩ tới khi đại cục đã định, để nàng cùng Sở Dục rời đi. Nhưng hôm nay, Hàm Tuyết xem như đã xong rồi. Là sự sơ suất của hắn làm hại nàng. Hắn đã phụ sự phó thác của Hàm U, cũng cô phụ sự tín nhiệm của Sở Dục.

Hiệu suất của ngự y ngược lại rất cao, một chén thuốc nhỏ đã được bưng lên. Cung nhân nửa quỳ gối ở trước giường, chờ mệnh lệnh của Sở Diễm.

“Điện hạ, dược tính này cực mạnh, tuy là hiệu quả lấy độc trị độc nhưng lại là phương thức nguy hiểm.” Ngự y chắp tay hồi bẩm.

Hàm Tuyết đau đến mức hít một hơi lạnh, gối đầu trên chân Sở Diễm, trên mặt toàn là nước mắt. “Điện hạ, thiếp không uống, rõ ràng là nàng ta muốn đưa thiếp vào chỗ chết.” Nàng thê lương chỉ trích, đau đến cơ hồ muốn ngất lịm.

Quanh người Sở Diễm tỏa ra hàn khí, giương mắt dò xét nhìn Thiên Dao, đôi mắt như hố sâu không chút nhiệt độ. “Đưa thuốc cho Thẩm trắc phi, để nàng thử thuốc cho Hàm Tuyết.”

Mọi người trong phòng kinh sợ, ngự y đồng loạt quỳ rạp xuống. “Điện hạ, tuyệt đối không thể. Thuốc này người bình thường uống vào sẽ cực kỳ hại thân thể. Huống chi thân thể Thẩm nương nương vẫn chưa phục hồi, lại càng không được.”

Thiên Dao đứng chết trân tại chỗ, đồng tử đen nheo lại, thu lại ánh mắt, bàn tay ẩn dưới tay áo đã nắm lại thành quyền. Nàng cảm thấy mình giống như một con rối chỉ đợi chủ nhân tuyên án. Mà trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, Sở Diễm trước giờ nhất ngôn cửu định, lời hắn đã nói cho dù là sai cũng không thay đổi. Thiên Dao biết, mình chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi. Nàng đánh cược một chút thương tiếc sau cùng của Sở Diễm đối với nàng.

Đáng tiếc, nàng thua.

“Lỗ tai nàng điếc sao! Không nghe thấy lời của bổn vương phải không!” Sở Diễm giận dữ gầm lên một tiếng, một cước đá vào bả vai của cung nữ đang dâng thuốc. Cung nữ kia lảo đảo ngã xấp xuống làm thuốc cũng văng đầy trên đất.

Cung nhân có đầu óc ngay lập tức bưng lên một chén khác, hai tay dâng đến trước mặt Thiên Dao.

Đối với sự lạnh lùng của Sở Diễm, Thiên Dao đã sớm tâm tàn ý lạnh. Nàng đau đớn nhắm chặt hai mắt lại, một dòng nước mắt theo khóe mắt tràn ra, sau đó run rẩy giơ tay bưng chén thuốc lên.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều đặt trên người nàng, Sở Diễm lạnh lùng, Hàm Tuyết đạt được mục đích, ngự y bất an, còn Tử Y, đôi mắt xinh đẹp của nàng lại khiến Thiên Dao không nhận ra được cảm xúc.

Thiên Dao chỉ thấy nàng bò qua, gắt gao kéo lấy cổ tay mình, khóc lóc thật thảm thiết. “Chủ tử, người không thể uống, để Tử Y uống thay cho người.”

“Không cần.” Nàng lạnh lùng trong veo thốt ra hai chữ, sau đó ngửa đầu rót thuốc xuống, không chừa một giọt.

Choang một tiếng giòn tan, chén thuốc không từ trong tay rớt xuống, khóe môi Thiên Dao hiện một nụ cười khổ thê mỹ, thân thể mảnh mai như tờ giấy trắng, giống như đóa hoa lụi tàn trong gió. Tuyệt đẹp mà thê lương. Giọng nói thốt ra lạnh như băng. “Bây giờ điện hạ đã vừa ý chưa?”

Sở Diễm trầm mặc, sắc mặt yên lặng. Bàn tay ẩn dưới ống tay áo đã nắm chặt lại thành quyền, trên mu bàn tay từng đường gân xanh lộ ra.

“Tử Y, chúng ta đi thôi.” Nàng như một cơn gió nhẹ phiêu nhiên rời đi. Tử Y lảo đảo đứng dậy, theo bước nàng rời đi.

Thiên Dao đi rồi, sắc mặt Sở Diễm trở nên khó coi dị thường. Lại im lặng ôm Hàm Tuyết vào trong lòng, cẩn thận cho nàng uống thuốc.

Sau khi uống thuốc, bệnh tình đau đớn của Hàm Tuyết có chuyển biến tốt rõ rệt, nhưng nàng lại khóc lóc không ngừng, nhất quyết chất vấn không tha. “Điện hạ lại dễ dàng bỏ qua cho con tiện nhân đó như vậy sao? Hàm Tuyết cả đời này kiếp này đã không thể làm mẫu thân rồi, rốt cuộc thiếp đã làm sai chuyện gì mà phải nhận lấy đau khổ như vậy!”

Nàng liều mạng bò xuống giường, tóc dài xổ tung ở sau ót, quần áo lộn xộn ngửa mặt lên trời khóc lớn. “Tỷ tỷ, tỷ ở trên trời có linh thiêng thì nhìn Tuyết Nhi đi. Muội đau lòng quá, thật sự đau quá.”

Sở Diễm bước nhanh tới ôm nàng vào lòng, dịu dàng an ủi. Hắn biết, nếu không xử trí Thiên Dao, Hàm Tuyết tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, Đông cung chỉ sợ vĩnh viễn không có ngày yên ổn. Huống chi, Hàm Tuyết chịu phải tổn thương lớn như vậy, cuối cùng cũng phải có người chịu trách nhiệm. Nếu không, phép tắc trong Đông cung không còn đáng nói.

“Người đâu, để Thẩm trắc phi quỳ ngoài điện sám hối, đến khi nào nàng nhận sai mới thôi.”

--- -------

Ở một nơi khác, Thiên Dao vừa bước vào Y Lan điện lại cảm thấy chếnh choáng, thân thể bủn rủn không chút sức lực. Nàng dựa vào hành lang, miệng thở dốc. Tử Y từ phía sau dìu nàng dậy, lo âu nói. “Chủ tử, nô tỳ đi tìm ngự y đến kiểm tra cho người.”

“Không cần đâu.” Thiên Dao dời thân thể nặng nề đến bên hành lang, thống khổ nhắm hai mắt lại. Trái tim đã chết còn giữ lại thân xác này làm gì.

Gương mặt nhỏ nhắn của Thiên Dao không chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy. Tử Y thật sự hơi sợ, mà tính tình Thiên Dao quật cường, chuyện gì nàng đã quyết định không ai có thể thay đổi.

Nàng yếu ớt dựa vào hàng lang, hàng mi dài như cánh bướm rung rung, nước mắt trong suốt óng ánh từng giọt từng giọt lã chã. Nàng khẽ rên rỉ, ngay cả ngữ điệu cũng thê lương. “Tại sao lại đối xử với ta như vậy, tại sao?”

“Chủ tử, chủ tử người đừng dọa nô tỳ.” Tử Y nửa quỳ trước người nàng, khóc thút thít.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhỏ. Đại thái giám Lưu Trung vội vàng bước đến, cách một khoảng xa trước người Thiên Dao thì dừng bước. “Lão nô tham kiến nương nương.”

Thiên Dao an tĩnh ngồi tựa vào hàng lang, gió nhẹ lạnh lùng lướt qua mái tóc đen của nàng, đôi mắt vẫn như cũ, làn môi mỏng khẽ run. “Thái tử điện hạ còn có phân phó gì sao?”

Lưu Trung khẽ khom nửa người, giọng điệu cũng có chút bất đắc dĩ. “Điện hạ lệnh cho nương nương quỳ gối ngoài Hạm Tâm các sám hối, cho đến… cho đến khi nương nương nhận sai mới thôi.”

Trầm mặc hồi lâu, Thiên Dao không mở miệng, Lưu Trung cũng không dám nhiều lời. Vẫn cứ khom người trước mặt Thiên Dao.

Trong vườn, tiếng gió khẽ rít.

Không biết qua bao lâu, Thiên Dao mới chậm rãi mở đôi mắt sáng rõ, ánh mắt tản ra không chút thần sắc. “Vậy sao? Vậy đi thôi.” Thiên Dao khẽ cười, giọng nói hết sức nhẹ nhàng. Sau đó có chút gắng sức đứng dậy, dựa vào hành lang từng bước một đi về phía Hạm Tâm các.

“Chủ tử, chủ tử, người không thể đi, thân thể người không thể chịu được…” Tử Y quỳ rạp xuống trước người nàng khóc lóc, nắm lấy vạt áo của nàng ý đồ ngăn cản nàng rời đi. Bên ngoài trời vừa có tuyết lớn, rét lạnh thấu xương. Quỳ ở bên ngoài cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng.

“Tử Y, buông tay ra đi. Ngươi biết không giữ được ta, hà tất phải níu kéo như vậy.” Thiên Dao cười thê lương, lạnh lùng đẩy Tử Y ra, từng bước một tiếng về phía trước, mà mỗi một bước đều nặng ngàn cân.

Tử Y xụi lơ tại chỗ, thất thần nhìn bóng dáng đơn bạc như tờ giấy của nàng trong tầm mắt, từ từ biến mất. “Chủ tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nàng thì thào tự nói, nước mắt lăn dài trên gò má. Nàng thật sự không phải cố ý, nàng không biết sự tình lại biến thành như vậy.

--- --------

Đêm tuyết cô lãnh, ngoài Hạm Tâm các, Thiên Dao cứng ngắc quỳ ở ngoài điện, mặc dù chật vậy như vậy nhưng vẫn giữ nét cao ngạo. Sa y đơn bạc trong gió lạnh khẽ bay. Cái quỳ này vừa quỳ liền là hai canh giờ. Thiên Dao không có lúc nào không bị đau đớn hành hạ thân thể, bụng dưới của nàng lại quặn đau như tê liệt, đau đến tận cùng. Giữa lúc mơ hồ, Thiên Dao thậm chí cho rằng linh hồn đã bay ra khỏi thân thể.

Trời vào đêm, hoa tuyết nhỏ lại nhẹ nhàng rơi, Thiên Dao mờ mịt nhìn, vô thức vươn bàn tay trắng nõn ra. Bông tuyết sáu cánh rơi trong lòng bàn tay sau đó bị nhiệt độ của cơ thể làm tan ra, biến thành giọt nước óng ánh, liền như như nước mắt của người ra đi. Có lẽ, nàng phải rời khỏi đây thôi, như vậy cũng được, chí ít là được giải thoát.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu bầu trời quang đãng, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt như sương mù chớp động sáng quắc. Phía sau, Từ ma ma giữ chiếc ô giấy, cúi người choàng tấm áo lông cáo dày lên vai nàng. “Nương nương việc gì phải khổ sở như vậy, điện hạ bất quá chỉ muốn tìm công đạo cho trắc phi. Nương nương chỉ cần nhận sai, việc này không phải sẽ xong sao. Hà tất lại bướng bỉnh để cho mình chịu khổ.” Từ ma ma thở dài nói lời sâu xa.

Thiên Dao cười khổ, giọng nói yếu ớt. “Thiên Dao không sai, ta sẽ không cúi đầu trước hắn.” Thân thể của nàng run run, cố gắng duỗi tay kéo chiếc áo lông cáo mềm mại ấm áp ra. Nàng mặc dù yếu ớt xanh xao nhưng ánh mắt lại sáng quắc kiên định.

Từ ma ma lắc đầu bất đắc dĩ, đối với nữ tử yếu ớt kiên định này cũng sinh ra lòng thương tiếc. “Nương nương, coi như lão nô cầu xin người. Người nhận sai với điện hạ đi. Điện hạ cũng có nỗi khổ của người, người coi như thông cảm cho điện hạ đi.”

Có nỗi khổ! Thiên Dao cười giễu cợt, giống như nghe được truyện cười trong thiên hạ vậy. “Hắn có người hắn muốn bảo vệ, ta cũng có kiên định của ta. Ta chưa từng hãm hại Doãn Hàm Tuyết, cho dù là quỳ chết ở ngoài điện, Thiên Dao tuyệt cũng không nhận tội.”

“Nương nương.” Từ ma ma thở dài nặng nề, duỗi cánh tay ôm thân thể Thiên Dao vào trong lòng. Mà nhiệt độ băng lãnh của nàng khiến Từ ma ma kinh hãi. Thiên Dao yếu ớt dựa đầu vào vai bà, hơi thở mong manh, trước mắt từ từ trở nên mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.