Trong miệng Thiên Dao tràn ra tiếng rên rỉ, trúc trắc đưa lưỡi dò vào trong miệng hắn, phía dưới hình như có gì đó tuôn ra. Nàng mờ mịt luống cuống nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm như đại dương, mang theo tia lửa ** nóng bỏng thiêu đốt.
Đột nhiên xông vào, mang theo chút đau đớn cùng vui thích, thân thể Thiên Dao theo bản năng trở nên căng thẳng, cũng vì hắn dịu dàng hôn cùng vuốt ve mà lần nữa thả lỏng.
Rên rỉ, tiếng thở dốc liên tiếp.
“Dao Nhi...” Hắn dịu dàng như nước gọi tên nàng. Động tác phía dưới lại càng lúc càng nhanh, giống như một con ngựa hoang đang rong ruổi.
Ánh mắt Thiên Dao mê ly, thừa nhận hắn cướp đoạt.
Gió thổi vào từ ô cửa sổ nửa mở, lay động màn lụa mỏng, hiện rõ cảnh quan mơ hồ kiều diễm lúc đó. Trong gió tựa như xen lẫn như có như không âm thanh vui vẻ, uyển chuyển đau thương.
Sau khi hoan ái xong, Thiên Dao mệt mỏi tựa vào lồng ngực hắn, mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi, tản mát ở trên giường, lộ rõ vẻ quyến rũ.
Nàng tuỳ ý nắm lấy một luồng tóc của hắn thưởng thức. Hắn mới đầu bất động thanh sắc, tuỳ ý cho nàng càn quấy, lại phát hiện nàng được voi đòi tiên, nhưng lại lấy sợi tóc hắn cạ ở trên mặt làm nhột hắn.
Sở Diễm bất ngờ lật người lại, một lần nữa đặt nàng ở phía dưới. Thiên Dao bị hắn vây ở trong ngực, xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt. Lăn lộn vài cái, sợi tóc tán loạn lại dây dưa ở cùng một chỗ. Hắn có chút buồn bực muốn tháo ra, lại bị Thiên Dao ngăn lại.
“Dân gian có câu: Kết tóc làm phu thê, ân ái không rời” Thiên Dao mỉm cười ngước mắt, nhìn vào đôi mắt thâm thuý của hắn. Con ngươi này so với đại dương còn sâu hơn, nàng chưa bao giờ đọc hiểu, lại dễ dàng thất thủ.
Nàng từ dưới gối lấy ra một cây đoản kiếm tinh sảo đem sợi tóc dây dưa của hai người cắt đứt, cẩn thận đặt vào trong ngực.
Hắn cau mày, lạnh lùng đem đoản kiếm trong tay nàng vứt qua một bên. “Mang theo đoản kiếm sắc bén tới thị tẩm, không sợ Bổn vương trị tội nàng?”
“Vậy chàng trị tội đi!” Nàng hờn dỗi nói, đưa ra cánh tay mềm mại vòng qua cổ hắn. Đầu ngón tay tuỳ ý du tẩu trên ngực hắn, vừa giống như khiêu khích lại vừa giống như trêu đùa.
Hắn vẫn tuỳ ý để nàng quấy rối, lại có chút hơi thiếu kiên nhẫn, bắt lấy ngón tay nhỏ dài đang làm bậy kia đặt ở bên môi hôn, lại cảm thấy không đủ, lật người đem nàng lần nữa đè ở phía dưới.
“Nàng thật đúng là được sủng mà kiêu.” Hắn tà khí nhếch môi, đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng quật cường của nàng. Bàn tay ấm áp lại ngựa quen đường cũ lần nữa cởi ra y phục của nàng.
Thiên Dao ngạc nhiên, hắn thế nhưng, lại tới? Hắn có biết mệt hay không a!
Thiên Dao vô lực giùng giằng, mà nàng càng giãy giụa, càng có thể khơi mào lửa nóng của hắn. Thiên Dao nói gì cũng không chịu cho hắn, mà hắn thật giống như quen thuộc mỗi một chỗ nhạy cảm trên người nàng. Nàng bị hắn làm cho thở gấp liên tục, ở dưới thân hắn trằn trọc, vừa cười, vừa nháo. Một trận giày vò này xong, đã là đêm khuya.
Thiên Dao chỉ cảm thấy cả người đau nhức vô cùng, mệt mỏi liền ngủ thiếp đi...
Mà trong sân, Sở Dục cùng đám người Xích Diễm đã chờ đến sốt ruột. Sắc mặt Sở Dục càng thêm khó coi. Xa xa, ánh đèn trong nhà chính tắt ngóm, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, bóng dáng cao lớn của Sở Diễm xuất hiện trước cửa, sải bước hướng phía họ mà tới.
“Thần đệ còn tưởng rằng, Thất ca say hương mỹ nhân, không bỏ ra được.” Sở Dục ôn hoà mở miệng.
Sở Diễm cũng không để ý tới hắn, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu. “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong!” Xích Diễm gật đầu một cái, đưa y phục dạ hành đang cầm trong tay cho Sở Diễm. Hắn nhận lấy, hết sức lưu loát mặc lên người.
Mà Sở Dục lại đổi thành cẩm bào của hắn, mặt nạ da người thật mỏng bao trùm lấy gò má. Trong chốc lát, hắn đã hoá thân thành bộ dáng Sở Diễm. Mặc dù mặt nạ da người này giống như đúc nhưng nếu là người tỉ mỉ, nhất định có thể nhìn ra chỗ sơ hở.
Sở Dục miễn cưỡng đứng dậy, hướng phòng ngủ Sở Diễm mà đi. “Mỹ nhân ở bên trong, Thất ca không lo lắng thần đệ sắc tâm nổi lên?”
Khoé môi Sở Diễm nhếch lên, ánh mắt sắc lạnh “Đệ nếu có can đảm, cũng không ngại thử một lần?”
---
Sở Dục đẩy cửa vào, ánh nến lờ mờ trong nhà khiến hắn có chút ngạc nhiên. Chẳng lẽ, Thất ca không có đốt mê hương? Nghi ngờ, hắn đi vào nội thất, cảnh trí trước mặt thật sự khiến mắt người mê loạn, cũng đầu độc lòng người.
Nữ tử y phục như tuyết, mái tóc đen xoã xuống, nàng đứng trước cửa sổ, ánh nến lay động phản chiếu dung nhan như ngọc, dáng vẻ khuynh thành, một chữ “mỹ” há có thể hình dung. Trước rèm cài hoa chúc, hương vây vũ khởi. Sở Dục chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt chợt như mộng.
“Sao còn chưa ngủ?” Hắn bước đi thong thả về phía nàng, nhàn nhạt mở miệng. Bàn tay vô ý thức chạm vào sợi tóc nàng, một khắc đó, giống như bị bỏng mà rụt lại.
Nàng mỉm cười xoay người, con ngươi trong suốt nhìn vào đáy mắt hắn, cũng sau một khắc, ánh mắt khẽ thay đổi, theo bản năng lui về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với hắn.
Ánh mắt như nước lẳng lặng rơi trên người hắn, phấn môi nhẹ nhàng rung động. “Ngươi, ngươi là ai? Sở Dục, Xích Diễm, hay là...” Ấn đường nàng khẽ chau lại, cho dù là bộ dáng trầm tư cũng là cực kỳ mê người. Sở Dục đột nhiên có chút hiểu sự không đành lòng của Thất ca. Nếu đổi lại là hắn, hắn thậm chí cam nguyện vì nàng đối địch với thiên hạ.
Sau chốc lát ngốc lăng, Sở Dục khôi phục vẻ hài hước thường ngày, cười hì hì một tiếng. “Tẩu tẩu thật đúng là thông tuệ.”
Thiên Dao lạnh nhạt cười, dịu dàng nói. “Trên người ngươi không có mùi của chàng.”
Khoảng cách gần như thế, nàng lại không ngửi được mùi mực trúc duy nhất thuộc về Sở Diễm. Thế nên nàng liền kết luận hắn nhất định không phải là Sở Diễm. Hơn nữa, Thiên Dao cũng không cảm giác được hơi thở nguy hiểm từ trên người hắn, như vậy, người này, nhất định là bạn không phải địch.
“Vậy ư?” Sở Dục lơ đễnh nhún vai, đỉnh đạc xoay người nằm lên giường. “Ngược lại đáng tiếc, vốn tưởng rằng có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.”
Sở Dục theo quán tính, lời nói ra từ trước đến nay không phân biệt nặng nhẹ. Mà Thiên Dao đối với lời đùa cợt của hắn cũng không có nửa phần phản ứng, chỉ nhàn nhạt hỏi. “Chàng đâu?”
Sở Dục nhắm mắt giả vờ ngủ say, hô hấp đều đều, cũng không có ý trả lời.
Thiên Dao lạnh lùng cười một tiếng trong trẻo, nàng sớm biết, Sở Diễm tới Tư Đồ phủ có mục đích, tuyệt không phải chỉ là thăm viếng đơn giản như vậy. “Cấm địa Tư Đồ phủ, cơ quan trùng điệp, từ trước đến nay có vào không ra. Ngươi cho là, hắn thật có bản lĩnh thông thiên, có thể bằng năng lực một người, phá Thái cực bát quái trận.”
Sở Dục vẫn trầm mặc như trước nhưng đôi mắt đen lại đột nhiên mở ra.
“Chàng quả thật đi nơi đó!” Thiên Dao lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
“Thẩm Thiên Dao, ngươi...” Ngươi lại dám coi thường bổn gia.
Lúc này, trong cấm địa Vô ảnh lâu của Tư Đồ phủ, Sở Diễm mặc bộ y phục dạ hành, khăn che mặt màu đen che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng tỏ. Hắn mở ra lần lượt một cái lại một cái hộp gỗ đàn hương màu đen, động tác lưu loát tìm kiếm đồ. Trong một hộp gấm, có để mấy phong mật thư, mượn cây mồi lửa phát ra ánh sáng yếu ớt, hắn nhanh chóng mở ra xem, là mật thư tới lui giữa Sở Hạo cùng Hung Nô Vương.
Sở Diễm lạnh lùng nhếch môi, xem ra, Tư Đồ Tẫn đối với Sở Hạo cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm. Nếu không cũng sẽ không đem nhược điểm của Sở Hạo gắt gao nắm trong tay.
Đây chính là một phát hiện ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không phải là vật hắn muốn. Hắn cũng không muốn đả thảo kinh xà, liền đem thư nguyên vẹn để lại trong hộp. Đang lúc hắn định đưa tay muốn mở ra hộp gấm cuối cùng, lỗ tai bén nhạy nghe được tiếng động rất nhỏ truyền đến từ chỗ tối. Hắn cũng không lên tiếng, ngược lại thu liễm hơi thở, cánh hoa quỳnh trong ống tay áo vận sức chờ phát động.
“Sở Diễm, là chàng sao?” Giọng nữ nhu hoà đè thấp, trong veo như nước.
Mày kiếm của hắn nhíu lại, trầm giọng nói. “Nàng tới đây làm gì?” Dứt lời, động tác lưu loát đem hộp gấm cuối cùng mở ra, đem lệnh bài được chế tạo khéo léo lấy ra, nghiêm túc nhìn, một lúc sau, lại bỏ trở lại.
“Cơ quan trong mật thất, cứ cách mỗi nén nhang, sẽ đồng loạt bắn tên. Sở Diễm, chúng ta mau rời khỏi nơi này.” Thiên Dao có chút vội vàng, tiến lên kéo cánh tay của hắn hướng phía ngoài mà đi. Sở Diễm trầm mặc, mặc cho nàng lôi kéo.
Chưa đi tới cửa, trong vách tường đã truyền ra tiếng cót két. Ánh mắt Thiên Dao trầm xuống, dừng lại cước bộ. Nàng biết cơ quan đã bắt đầu khởi động. Dường như là không chút nghĩ ngợi, nàng xoay người ôm hắn, cố gắng dùng thân thể của mình bảo vệ hắn.
“Nha đầu ngốc.” Hắn cúi đầu ở bên tai nàng trầm thấp nói một câu, hơi nhếch môi cười. Mũi chân điểm nhẹ, tiếp theo một cái chớp mắt đã bay lên không.
Vô ảnh lâu tổng cộng có bảy tầng, chính giữa toà nhà là khoảng không. Cánh tay Sở Diễm ôm hông nàng, thi triển khinh công, dễ dàng từ khung cửa sổ trên nóc nhà bay ra ngoài. Thiên Dao trợn to cặp mắt, kinh ngạc chăm chú nhìn hắn. Cũng không biết, khinh công của Sở Diễm lại xuất thần nhập hoá đến trình độ này.
Đây cũng chính là nguyên nhân Sở Diễm lệnh cho Sở Dục dịch dung thành bộ dáng của mình canh giữ ở trong phòng, còn hắn lại đích thân tới Vô Ảnh lâu. Trừ hắn ra, không ai có thể toàn thân thoát ra khỏi Thái cực bát quái trận.
Bọn họ đáp xuống ở lầu các bên cạnh Vô Ảnh lâu, Sở Diễm buông lỏng cánh tay đang chế trụ hông nàng ra. “Nàng không nên tới.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, không mang theo một tia cảm xúc.