Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 51: Chương 51: Trở thành giải dược của hắn




“Thẩm Thiên Dao, sáng sớm ngươi dẫn ta đến chỗ quái quỷ này, không phải là để ngắm phong cảnh chứ?” Sau lưng, Ti Ngôn bất mãn oán trách.

Nàng xoay người, cười nhạt một tiếng. “Con đường mòn trước mặt kia là đường điện hạ hạ triều nhất định sẽ đi qua. Tỷ tỷ không phải là muốn lấy lại thánh sủng sao, ngay cả việc này cũng không biết.”

Ti Ngôn liếc nhìn con đường mòn trước mắt, lơ đễnh nói. “Vậy thì sao?”

Thiên Dao cũng lười giải thích cùng nàng, đầu ngón tay mãnh khảnh chỉ chỉ món đồ bên cạnh ao. “Đó là cho tỷ tỷ.”

Ti Ngôn hơi không hiểu, nhặt món đồ trên đất lên, là một chiếc váy bách điệp do thợ may tinh tế làm ra, mặc dù tinh xảo nhưng lại không tới mức xinh đẹp lộng lẫy. So sánh với y phục trên người mình nghiễm nhiên kém hơn. “Ngươi muốn ta mặc cái này?” Nàng khinh thường hừ một tiếng.

“Tỷ tỷ có từng đi qua Hạm Tâm các?”

“Đương nhiên có, Doãn trắc phi quả thật rất xa hoa.” Ti Ngôn chế giễu nói.

Thiên Dao bất đắc dĩ bật cười, đây chính là nữ nhân a. “Trừ xa hoa, tỷ tỷ có còn chú ý tới, đồ trang sức trong phòng nàng phần lớn là lấy Hồ Điệp làm ý tưởng?”

Ti Ngôn cẩn thận hồi tưởng, quả thật như thế. Chẳng lẽ Hồ Điệp này còn có dụng ý khác.

“Hồ Điệp là vật yêu mến của Doãn Hàm U. Hàm Tuyết rất thông minh, hiểu được yêu ai yêu cả đường đi.” Thiên Dao chậm rãi giải thích. Sau đó, ngửa đầu ngắm nhìn sắc trời, bầu trời quang đãng, xem ra ông trời cũng có ý giúp người hoàn thành ước vọng.

“Hiện tại cách giờ hạ triều còn hai canh giờ, thời gian chuẩn bị của tỷ tỷ không nhiều.” Nàng thong thả bước tới trước người Ti Ngôn, trên dưới quan sát nàng một phen. “Không cần trang điểm quá cầu kỳ, trang điểm cầu kỳ ngược lại tầm thường. Trang sức trên người cũng không cần nhiều quá, điện hạ nhìn là người, cũng không phải y phục, đồ nhiều ngược lại làm chủ nhân lu mờ.”

“Hy vọng biện pháp của ngươi hữu hiệu.” Ti Ngôn bán tín bán nghi ôm lấy y phục.

Hai canh giờ sau, Mộ Dung Ti Ngôn quay lại, trang điểm thanh tú nhẹ nhàng, Thiên Dao vẫn lạnh nhạt như cũ ngồi bên cạnh bàn đá, chẳng qua là trên bàn nhiều thêm 3 chén trà cùng một cây tỳ bà bạch ngọc.

Ti Ngôn ngồi xuống đối diện nàng, váy sam ôm lấy cơ thể. “Nói đi, trong hồ lô của ngươi rốt cuộc đựng thuốc gì?”

Thuốc? Thiên Dao lạnh nhạt mà cười, đích xác là có thuốc. Nàng không nhanh không chậm từ trong ngực lấy ra một bình sứ bằng bạch ngọc nhỏ, ngay trước mặt Ti Ngôn đem thuốc đổ vào trong 2 chén trà.

“Đây là thuốc gì?” Ti Ngôn không rõ hỏi.

“Đoàn tụ tán.” Sắc mặt nàng bình thản, chậm rãi nhả ra ba chữ.

“Cái gì? Ngươi thật không muốn sống nữa rồi.” Ti Ngôn kinh hãi, nàng nào dám ở trong trà Thái tử điện hạ hạ xuân dược, nếu bị lộ, đó là tội lớn.

“Từ xưa phú quý từ gian nguy mà có, tỷ tỷ nếu sợ, hiện tại rời đi vẫn chưa muộn.” Thiên Dao mỉm cười, vân đạm phong khinh nói.

Bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, cho thấy nàng khẩn trương cùng thấp thỏm. Trên mặt lại cố làm ra vẻ trấn định, không chịu thua nửa phần khí thế. “Mộ Dung Ti Ngôn ta cho tới bây giờ cũng không biết chữ sợ viết như thế nào.”

Trong lòng nàng trù tính, dù sao thuốc là do Thẩm Thiên Dao hạ, nếu sự việc bại lộ, nàng vẫn có thể đẩy tội một cách sạch sẽ.

Thiên Dao cũng không phải là không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ vì đạt được mục đích, nhất định phải mạo hiểm một chút.

Nàng tiện tay ôm cây tỳ bà bạch ngọc ở một bên qua, mười ngón tay khẽ chuyển, một khúc nhạc chậm rãi lưu loát vang lên.

Trăng sáng khi nào xuất hiện? Nâng cốc hỏi trời thanh. Không biết cung điện trên trời, chiều nay là của năm nào. Ta mong theo gió trở về, lại sợ cung điện ngọc ngà, cao xử bất thắng hàn. Điệu múa lướt qua thanh ảnh, giống gì ở nhân gian. Người có bi hoan ly hợp, trăng có lúc tỏ lúc mờ, việc này khó vẹn toàn. Nhưng nguyện người lâu dài, thêm ngàn dặm thiền duyên.

Khúc “Thuỷ Điều Ca Đầu” này là khúc tỳ bà Hàm U thích nhất, không chỉ là khúc này, còn có trà xanh sương mai trên bàn, váy bách điệp trên người Ti Ngôn, đều là những thứ Hàm U thích nhất. Yêu ai yêu cả đường đi, nàng cũng không phải không hiểu được, chẳng qua là khinh thường mà thôi.

Hết thảy đều ở trong dự liệu, vừa vặn một khúc nhạc kết thúc, bóng dáng tuấn lãng đã dừng lại ở sau lưng nàng, hai tay vỗ vào nhau phát ra mấy tiếng giòn vang. “Hay cho một câu ‘Nhưng nguyện người lâu dài, thêm vạn dặm thiền duyên’.”

“Điện hạ.” Sắc mặt Thiên Dao thản nhiên, chậm rãi cúi người thi lễ. “Ta cùng Ti Ngôn tỷ tỷ ở chỗ này phẩm trà, không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp được điện hạ.”

Ngẫu nhiên? Thật đúng là đủ trùng hợp! Sở Diễm liếc mắt nhìn chén trà trên bàn cùng váy bách điệp trên người Ti Ngôn, ý cười nơi khoé môi càng sâu.

“Không biết điện hạ có nhã hứng cùng tỷ muội bọn ta thưởng trà?” Nàng khéo léo xinh đẹp, cúi người chờ hắn đáp lại.

Nàng đã khổ tâm làm ra những thứ này, nếu hắn không ở lại, không phải là lãng phí tâm ý của nàng. Sở Diễm mỉm cười, nhấc vạt áo, ưu nhã ngồi trên ghế.

Đầu ngón tay trắng nõn cầm chiếc ly sứ Thanh Hoa, bạch lan tương kiến, màu trắng lại phát ra không chút bụi nhiễm, hoa lan lại lộ rõ xanh biếc sâu xa. Thiên Dao tự rót uống một mình, ý cười nơi khoé môi nhạt nhẽo. “Tỷ tỷ không châm trà cho điện hạ ư?” Ánh mắt nhàn nhạt như nước rơi vào trên người Mộ Dung Ti Ngôn.

“Điện hạ, mời dùng trà.” Đầu ngón tay Mộ Dung Ti Ngôn trắng bệch, cánh tay khẽ run, hơi có chút bồn chồn lo sợ.

Sở Diễm không để ý lắm tới việc nhận lấy chén trà, ánh mắt thâm thuý như có như không rơi trên mặt Thiên Dao. Nàng nhẹ bưng chén trà, làm động tác mời với hắn.

Sở Diễm cười một tiếng, đưa chén lên môi uống cạn một hớp.

Biết rõ trong trà có huyền cơ, trong lòng Ti Ngôn có quỷ, gương mặt đỏ ửng, miệng uống trà ngược lại có vài phần lúng túng.

Mắt thấy chén trà đã thấy đáy, Thiên Dao nhẹ nhàng đặt chén trà trên mặt bàn, trong lòng tính toán thời gian dược hiệu phát tác.

“Dường như thân thể tỷ tỷ khó chịu, xem ra phải phiền điện hạ đưa tỷ tỷ trở về tẩm cung.” Thiên Dao cười, đơn giản rõ ràng ném ra một câu.

Ti Ngôn khẽ ngây ngốc nhưng rất nhanh liền hiểu ý. Bàn tay trắng nõn đặt trên huyệt Thái Dương, phối hợp với dáng vẻ nhu nhược yếu đuối. “Đầu thần thiếp đột nhiên hơi đau.”

“Vậy ư?” Sở Diễm tà mị nhấc khóe môi, đứng dậy kéo Ti Ngôn vào trong ngực, mâu quang sâu thẳm lại rơi trên người Thiên Dao. “Nàng hy vọng bổn vương đưa nàng ấy rời đi?”

Thiên Dao cúi sát đầu, cho tới khi hắn không thấy được biểu hiện trên mặt nàng. Giọng nói vô cùng nhỏ lại rất kiên định. “Nàng là phi tử của điện hạ.”

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, bốn phía nhất thời trở nên im lặng, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách. Bàn tay nắm chặt trong ống tay áo chậm rãi buông ra, sau một khắc, lại đột nhiên nắm chặt lại, ngực không biết vì sao lại có chút phiền muộn. Thiên Dao lắc đầu cười khổ, đem nam nhân mình yêu đưa đến trên giường một nữ nhân khác, nàng chưa bao giờ biết mình còn có thể rộng rãi như vậy.

Cởi giày ra, Thiên Dao ngồi trên tảng đá lớn cạnh ao, một đôi chân ngọc xinh xắn khuấy động trong nước, tạo nên tầng tầng bọt nước.

Từ xa nhìn lại, rọi vào trong mắt Sở Diễm một bức hoạ mỹ lệ như thế. Mây mù lượn quanh nữ tử đang nghịch nước, gió nhẹ thổi tung mái tóc đen dài của nàng, theo gió lay động uyển chuyển. Lộ ra khuôn mặt trắng nõn tinh sảo, lúc không cười lại giống như đang cười, lúc cười lại nhuộm chút sầu bi.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thiên Dao quay đầu lại. Trong khoảnh khắc thấy Sở Diễm, tất cả biểu cảm trên mặt liền cứng đờ.

Hắn đi rồi quay lại, một người.

“Ngươi, tại sao lại ở chỗ này?” Trái tim Thiên Dao nặng trĩu, có một loại dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện.

“Bổn vương nên ở nơi nào? Trên giường Mộ Dung Ti Ngôn?” Hắn ưu nhã đứng cạnh bàn đá, bưng lên chén trà mới vừa uống khi nãy, lạnh giọng cười một tiếng.

“Ngươi biết?” Sắc mặt Thiên Dao lạnh nhạt, ẩn trong ống tay áo, ngón tay đã sớm hãm sâu vào lòng bàn tay. Là nàng quá mức tự cho là đúng, ngây thơ cho rằng có thể tính kế hắn.

Sở Diễm ở chỗ này, như vậy Ti Ngôn...... Thiên Dao cả kinh, giận dữ xoay người. Mới vừa bước được một bước, cánh tay liền bị lực đạo đột nhiên xuất hiện bắt được, lực đạo kia quá mức mãnh liệt khiến Thiên Dao lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã quỵ.

“Đi đâu?” Khoé môi hắn tà khí khẽ nhếch.

“Ngươi đã làm gì Ti Ngôn?” Con ngươi không chút sợ hãi cuối cùng cũng cuồn cuộn gợn sóng, Thiên Dao xoay tay lại tung chưởng, hướng phía tim Sở Diễm mà đánh.

Hắn vẫn đứng tại chỗ như cũ, không hề bối rối, giơ tay lên liền dễ dàng hoá giải được thế công của Thiên Dao, thậm chí thân hình cũng không động. Hắn xuất thủ rất nhanh, Thiên Dao cơ hồ không kịp phá chiêu, đã bị chưởng phong của hắn đẩy tới cây ngô đồng bên cạnh ao.

Cây ngô đồng kịch liệt rung lắc, nhiều bông hoa trên cây rối rít rơi xuống, phong phú rơi tán lạc trên y phục tuyết trắng của nàng, điểm xuyết thêm sắc đỏ, càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của nàng. Ngón tay thon dài của hắn điểm ở huyệt Khí Hải, nhất thời, nàng mất đi khí lực giãy giụa, thân thể mềm nhũn tựa vào trên cây, chỉ có đôi mắt sáng như ngọc kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.

“Nàng bây giờ nên lo cho chính mình mới phải.” Hắn càng tà mị cười, đầu ngón tay thon dài ngạo mạn chạm tới khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nàng, một đường xuống phía dưới, theo xương quai xanh, dễ dàng đẩy ra y phục trên ngực nàng.

Tâm tình dao động, Thiên Dao dồn dập thở dốc, ngực phập phồng không ngừng. “Ngươi muốn thế nào?”

“Nàng ở trong trà Bổn vương bỏ cái gì, chẳng lẽ không nhớ rõ, hử?” Giọng nói của hắn nhàn nhã, động tác trong tay cũng không nhu hoà chậm rãi. Một tiếng “xẹt” vang dội, sa y tuyết trắng của Thiên Dao trong tay hắn hoá thành mảnh vụn.

Ngọn lửa dục trong cơ thể hắn ầm ĩ kêu gào, cách y phục mỏng manh, nàng cảm nhận được nhiệt độ thân thể nóng bỏng của hắn.

“Ngươi biết rõ trong trà có thuốc, tại sao còn uống?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.