Thiên Dao cười khổ, trên lông mi run run còn vương giọt lệ trong suốt.
Theo Thẩm Đông Thần đến là Đại thái giám Lưu Hỉ bên cạnh Thái hậu, trong tay hắn cầm thánh chỉ của Minh Hoàng. Phía sau còn đi theo vài tiểu thái giám, bên cạnh còn có hai ba vị quan viên một thân quan bào đỏ thẫm, trong đó có Đại Lý Tự Thiếu Khanh Ngụy Thanh. Người cuối cùng đi vào là An Thanh Vương Sở Dục, hắn khẽ híp mắt, hiếm khi trên mặt lại mất đi vẻ mặt bỡn cợt ngày thường.
“Đại Lý Tự Thiếu Khanh Ngụy Thanh tiếp chỉ.” Lưu Hỉ the thé giọng, mở thánh chỉ của Minh Hoàng ra. Người có mặt trong lao lập tức quỳ xuống, chỉ có Sở Diễm vẫn khoanh tay mà đứng, cười như không cười. Sở Dục bước ra khỏi thiên lao nửa bước, bộ dạng như việc không liên quan đến ta.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết….” Lưu Hỉ cất giọng nói.
Thánh chỉ chẳng qua là dùng một đống từ hoa mỹ chau truốt quang minh chính đại xếp lại, nội dung lại hết sức đơn giản. Theo thẩm tra, cái chết của nữ nhi Đại học sĩ Doãn Khuông – Doãn Hàm U do thổ phỉ gây ra, ngay lập tức phóng thích hiềm phạm có liên quan, không được sai sót. Cũng trừng trị Đại Lý Tự Thiếu Khanh Ngụy Thanh tội thất trách, phạt bổng lộc một năm.
“Ngụy Thanh tiếp chỉ.” Ngụy đại nhân tuổi trẻ mà lão luyện, sắc mặt không chút thay đổi đưa tay tiếp chỉ. Một tiếng tiếp chỉ này biểu thị án tử cáo trạng đã khép lại, cũng biểu thị Thẩm Thiên Dao tìm được đường sống trong chỗ chết.
Tay cầm thánh chỉ của Minh Hoàng, hắn đứng dậy, ánh mắt nhìn về hướng Sở Diễm. Mắt phượng tuyệt thế lúc này híp lại, đáy mắt tối đen như hố sâu khiến người ta không cách nào đoán được cảm xúc trong đó. Mà thái độ của chủ tử càng khó dò, trong lòng Ngụy Thanh càng không biết phải làm sao. Hắn lại chuyển ánh mắt dò xét về hướng Sở Dục, mà An Thanh Vương gia vẫn như trước lộ vẻ mặt bất cần, bất đắc dĩ nhún vai, bộ dạng không quan tâm, vẫn là dáng vẻ xem kịch vui như cũ.
Thẩm Đông Thần nhìn dáng người đang hấp hối trong lòng, hai mắt đều đỏ ửng, trong nhất thời có xu thế muốn giương cung bạt kiếm. Hắn bước tới bên cạnh Ngụy Thanh.
“Ngụy đại nhân tiếp đãi xá muội như vậy, Thẩm Đông Thần nhất định khắc trong tâm khảm.” Hắn giận dữ lạnh lùng nói. Mà Ngụy Thanh là người của thái tử, câu nói này của Thẩm Đông Thần rõ ràng là khiêu khích Sở Diễm.
“Thẩm tướng quân nặng lời rồi, bổn quan chỉ là giải quyết việc công thôi.” Ngụy Thanh mặt không chút cảm xúc khom người thi lễ.
Lập tức, ngọn lửa vô cớ trong lòng Thẩm Đông Thần bốc lên. Nếu hắn thực sự xử lý việc công thì tốt, nhưng Thiên Dao rõ ràng bị hàm oan.
“Ngụy Thanh!” Hắn hét lên một tiếng, bảo kiếm bên hông rút ra khỏi vỏ, lộ ra sự lạnh lẽo. Trong nhất thời, tình thế giương cung bạt kiếm.
Nhìn thấy tình thế không ổn, đại thái giám Lưu Hỉ vội vàng từ giữa đi ra ngăn cản, đứng lên làm người hòa giải. “Thẩm tướng quân, vẫn nên đưa tứ tiểu thư hồi phủ trước, vết thương không nhẹ, chỉ sợ không thể trì hoãn được.”
Thẩm Đông Thần đứng bất động tại chỗ, lửa giận ngút trời, nắm chặt bảo kiếm trong tay.
“Đại ca.” Tiếng ho kịch liệt cùng với tiếng gọi dịu dàng, bàn tay trắng nõn của Thiên Dao nắm lấy bàn tay lớn đang cầm kiếm của hắn, khẽ lắc đầu. Ánh mắt trong veo của nàng xuyên thấu không gian, mang theo sự mong đợi dừng ở trên người Sở Diễm. Mà hắn lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, lãnh mạc lạnh lùng.
Thiên Dao cười khổ, trước mắt dần dần nhòe đi, tối đen….
Trong thoáng chốc, thời gian tựa hồ quay về nửa năm trước, ngày xuân chim én bay lượn, hắn cùng nàng lần đầu tương kiến. Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, Thiên Dao thà rằng an táng vào ngày đó, thời khắc đó.