Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 145: Chương 145: Tưởng Niệm Đau Triệt Nội Tâm (1)




Tuyết trắng bao trùm đất đai mênh mông, tiếng bạch ngọc tỳ bà trong lòng rơi xuống đất vang dội, giọt máu đỏ tươi giống như huyết châu từng giọt từng giọt rơi trên nền tuyết trắng. Thân thể nhỏ bé và yếu ớt của Thiên Dao xoay tròn ngã xuống trong gió, giống như sắp hòa vào hoa tuyết sáu cánh điêu linh.

“Dao Nhi.” Sở Diễm chạy nhanh tới, tiếp được thân thể lảo đảo muốn ngã của nàng.

Thiên Dao ngã vào trong ngực hắn, yếu đuối, thoải mái cười, mà khoé môi nhiễm màu đỏ tươi kia, đặc biệt chói mắt.

“Dao Nhi.” Hắn đau lòng gọi tên nàng, ngón tay thon dài lau đi vết máu trên khoé môi nàng, giống như lau thì chúng sẽ không còn tồn tại. Đáng tiếc, vô dụng thôi, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng nàng, giống như không có kết thúc. “Nàng làm sao vậy? Nói cho ta biết, nàng làm sao vậy?” Sở Diễm rống lên, tuấn nhan luôn luôn trầm lãnh rốt cuộc đã bị phá vỡ, trên mặt tràn ngập bối rối cùng sợ hãi.

Thiên Dao vẫn cười như cũ, đã không nhớ được bắt đầu như thế nào, nhưng kết cục như vậy…. Cũng tốt, ít nhất hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ nàng. “Tháng sáu tuyết rơi, nghịch thiên mà đi. Đây là trời phạt, Thiên Dao trốn không thoát.”

“Ai muốn nàng xen vào việc của người khác!” Sở Diễm rống to, lại ôm chặt nàng vào trong ngực, thậm chí, có thể cảm thấy sinh mệnh của nàng từng chút từng chút một trôi đi.

Thiên Dao run rẩy xoè bàn tay ra, đầu ngón tay nhuốm máu khẽ sờ lên tuấn nhan băng lãnh của hắn, lại chạm đến chút ướt át. Ngực Thiên Dao run lên — nàng nhìn thấy, hắn khóc.

Sương mù đột nhiên dâng lên trong mắt, trước mắt từ từ mơ hồ, Thiên Dao thâm sâu ngóng nhìn hắn, ánh sáng lấp lánh dao động trong mắt. “Thiên hạ này là sính lễ của Thiên Dao, ta chỉ là, muốn bảo vệ nó. Sở Diễm, ta chỉ có tài cán tranh thủ thời gian một đêm vì chàng, sau tối nay, đại quân có thể đuổi tới hay không, đó là mệnh số.” Vì bảo hộ giấc mộng xa không thể chạm tới này, nàng tình nguyện bồi bằng chính sinh mệnh mình.

Thân thể cao lớn của Sở Diễm chấn động, không thể tin nhìn nàng.

Thiên Dao cười một cách xinh đẹp, ánh mắt từ từ tan rã, giống như rơi vào trong hồi ức thâm sâu. “Còn nhớ rõ không? Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ cưới nàng trở thành nữ tử tôn quý nhất thiên hạ. Là chàng nói. Nhưng mà Sở Diễm, vì sao chưa tới tìm ta? Chàng có biết hay không…..” Hàng mi thon dài khẽ rung động, hạ xuống một chuỗi nước mắt băng lãnh. Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, nàng bị sư phụ đánh cho mình đầy thương tích, lại kéo thân thể không chịu nổi ở trong nhà gỗ đợi hắn bao nhiêu ngày đêm.

“Là nàng, hoá ra lại là nàng!” Sở Diễm khàn khàn lặp lại, đã không còn lời nào có thể diễn tả sự hối hận cùng tự trách của hắn giờ phút này. Hoá ra, hắn vẫn yêu sai người rồi, Doãn Hàm U, nàng lừa hắn.

Câu chuyện của Doãn Hàm U không chê vào đâu được. Nàng biết tất cả chi tiết giữa bọn họ, thậm chí, giọng nói cũng bắt chước giống như đúc, khiến cho hắn căn bản không có lý do để hoài nghi. Lại không nghĩ rằng, vận mệnh trêu người như vậy.

“Chàng nói: ‘tháng sáu tuyết rơi sẽ yêu ta’, nhưng mà, lời chàng nói không thể tính được.” Thiên Dao giễu cợt cười, máu đỏ tươi tràn ra theo khoé môi.

Sở Diễm chỉ cảm thấy như vạn tiễn xuyên tim, ngay cả hô hấp cũng đau đớn. Hắn nắm chặt bàn tay băng lãnh của nàng, không ngừng lặp lại, “Thiên Dao, ta yêu nàng, ta chỉ yêu nàng…..”

Lúc Linh Lung cùng đám người Doãn Hàm Tuyết đuổi tới, nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy. Sở Diễm gắt gao ôm lấy Thiên Dao quỳ gối trên nền đất tuyết, sa y tuyết trắng nhiễm một mảng lớn màu đỏ tươi, Sở Diễm lại kiên định từng tiếng một ‘ta chỉ yêu nàng’, giống như một đòn chí mạng đánh vào lòng hai người. Sắc mặt Doãn Hàm Tuyết cực kỳ khó coi, nàng là nữ tử tay trói gà không chặt, bởi vì lo lắng cho hắn, mới có can đảm đi lên thành cao, nhìn đến lại là hình ảnh hắn ôm một nữ tử khác.

Linh Lung cũng không tốt hơn chút nào so với nàng, sắc mặt tái nhợt, làn môi cắn chặt, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có hận, hận không sớm diệt trừ Thẩm Thiên Dao. Nàng vẫn trở thành chướng ngại giữa mình cùng Sở Diễm.

Đầu ngón tay trắng nõn của Thiên Dao nhuốm máu, trên nền đất bị bao phủ bởi tuyết trắng, cố gắng viết: ‘Sinh tử xa cách’. Nàng nói, “Sở Diễm, chuyện xưa kết thúc.” Lấy sinh mệnh làm kết cục.

Sở Diễm ôm nàng, giọng nhỏ đến không thể nghe, lắc đầu, thanh âm run rẩy khàn khàn, “Đừng mà, Dao Nhi, đừng chết, cầu xin nàng, đừng chết.”

Nàng vô lực cười, quay mặt dựa sát vào trong ngực hắn, chậm rãi khép lại hai mắt, lông mi rung động, một giọt lệ không tiếng động rơi xuống, xuyên qua y phục trước ngực hắn, thấm vào trong ngực, lạnh lẽo khắc cốt. Nàng thấp giọng nỉ non, “Nếu như còn có kiếp sau, Sở Diễm, chúng ta không cần gặp lại….” Giọng nói từ từ nhỏ lại, sau cùng biến mất ở trong gió, bàn tay nhu nhược không xương chậm rãi trượt khỏi lòng bàn tay hắn.

“Dao Nhi, Dao Nhi.” Hắn khẽ gọi từng tiếng một, từng tiếng một nặng trĩu, nước mắt rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, từng giọt từng giọt rơi trên dung nhan tuyệt mỹ của Thiên Dao, mà nàng cũng rốt cuộc không cảm nhận được.

“Thiên Dao, Thẩm Thiên Dao, nàng tỉnh lại, trẫm lệnh cho nàng tỉnh lại!” Hắn một lần nữa bắt lấy tay nàng, dùng lực như thế, ý đồ dùng đau đớn để thức tỉnh nàng. Đáng tiếc, vô dụng, vô dụng rồi.

Cuộc đời này, Sở Diễm chỉ vì hai nữ nhân mà rơi lệ, một người là mẫu hậu đã qua đời. Người còn lại chính là nữ tử hắn ôm chặt trong lòng.

Phụ hoàng từng nói: ‘Diễm Nhi quá mức tự phụ, một ngày nào đó nhất định sẽ vì vậy mà bị trừng phạt.’

Mà hiện giờ, hắn đã nhận được giáo huấn, lấy sinh mệnh Thiên Dao làm đại giá, thảm thiết mà đau đớn.

“A….” Hắn ôm thân thể Thiên Dao, ngửa mặt lên trời rống, trầm trọng bi thống, rung động trời đất.

Nếu mất đi nàng là việc đã định trước trong cuộc đời này, muốn ta làm thế nào tiếp nhận cái kết cục này?!

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ khôi phục như lúc ban đầu, mặt trời dâng cao, chiếu khắp đại địa, tuyết đọng dần dần bị hoà tan, vạn vật sống lại.

Sáng sớm hôm sau, Sở Dục dẫn dắt trăm vạn hùng binh đến đế đô, đi đường vòng suốt một ngày một đêm.

Chiến hoả lại một lần nữa dấy lên, bất quá chỉ một ngày, binh mã Sở Hạo tan rã dưới gót sắt của Hổ quân. Vinh Thân Vương Sở Hạo rút kiếm tự vận trước quân, một màn huyết chiến bức vua thoái vị cứ như vậy ầm ầm kết thúc.

Sau khi chiến tranh kết thúc, đế đô đổ mưa xối xả ròng rã suốt ba ngày, đem toàn bộ cọ rửa sạch sẽ. Mưa kết thúc, trên trời xuất hiện cầu vồng rực rỡ, đế đô Doanh Châu khôi phục sự phồn hoa náo nhiệt ngày xưa, giống như toàn bộ mọi chuyện phát sinh ba ngày trước bất quá chỉ là một giấc mộng phù sinh mà thôi.

Trong thâm cung, lại lâm vào sự yên lặng như chết. Chiến tranh thắng lợi, nhưng trên mặt đế vương lại không có chút ý cười. Chỉ vì Dao quý phi được sủng ái vô cùng, ngủ dài bất tỉnh.

Trong Vị Ương cung, trên giường rồng, Thiên Dao mặc y phục mà nằm, trên người đắp chăn gấm minh hoàng. Sở Diễm một tấc cũng không rời canh giữ bên người nàng, dùng chân khí níu kéo một chút hơi thở sau cùng của nàng. Nhưng trong lòng hắn bất quá lại rõ ràng, gân mạch Thiên Dao bị đứt, hiện giờ, bất quá chỉ là một thân thể sắp chết, nàng sẽ không còn tỉnh lại nữa.

Sở Dục cùng Vân Kiếm đẩy cửa vào, chưa kịp thông bẩm đã đi tới trước người Sở Diễm, chắp tay nói, “Thất ca.”

Sở Diễm dường như không nghe thấy, ánh mắt thâm trầm không chớp lấy một cái chăm chú nhìn nữ tử ngủ say, thật cẩn thận, sợ không lưu ý nàng liền biến mất.

Sắc mặt hai người Sở Dục cùng Vân Kiếm cũng không tốt chút nào, bọn họ cũng đau lòng, nhưng mà, thân là thần tử, bọn họ quyết không thể nhìn Sở Diễm tiếp tục u mê.

“Thất ca.” Sở Dục nhấc vạt áo, quỳ một gối, ánh mắt lại rất kiên định. “Thất ca, thần đệ biết những lời này không dễ nghe, nhưng thần đệ không nói không được. Người chết phải nhập thổ vi an, Thất ca hà tất phải chấp nhất không rời. Dùng chân khí níu kéo như vậy, Thất ca có năng lực chống đỡ được bao lâu…”

“Cút ra ngoài, trẫm không muốn nghe.” Giọng nói lạnh như băng ngắt lời Sở Dục. Sở Diễm nghiêng người ngồi trên giường, thế cho nên hai người Sở Dục Vân Kiếm chỉ nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của hắn, lại không biết ẩn dưới ống tay áo, bàn tay sớm nắm chặt thành quyền.

Môi mỏng Sở Dục khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi. Mà Vân Kiếm đã tiến lên một bước, mở miệng nói, “Hoàng thượng khăng khăng cố chấp, nhưng lại chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của Thiên Dao. Hoàng thượng cũng biết, cường bạo níu kéo như vậy, sống không thể sống, chết không phải chết, nàng sẽ thống khổ cỡ nào. Hoàng thượng, đây không phải là yêu, chỉ là giữ lấy.”

Hắn không chút lưu tình nói ra những lời khiến Sở Diễm đau đớn, bàn tay nắm chặt thành quyền, các khớp ngón tay va vào nhau. Hắn hận, hắn buồn bực, đối tượng lại chính là hắn, rơi vào hoàn cảnh như vậy, là hắn tự làm tự chịu.

“Đều cút hết ra ngoài cho trẫm, chuyện nhà trẫm không cần các ngươi xen vào.”

Sở Dục đứng dậy, không dám tiếp tục bức bách nữa, không dấu vết kéo lấy góc áo của Vân Kiếm, ý bảo hắn rời đi. Mà Vân Kiếm lại giống như không để ý thấy, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hà tất phải như vậy. Thiên Dao gả cho người làm thê tử, uỷ thân cho người, hoàng thượng có khi nào để nàng ở trong lòng. Hoàng thượng có biết sinh thần của nàng là ngày nào, có biết nàng thích gì, ghét gì, sợ cái gì, muốn cái gì không? Hoàng thượng hãy để tay lên ngực tự hỏi, người thật sự có tư cách có được nàng sao!”

“Sư huynh, đừng nói nữa.” Mắt thấy sắc mặt Sở Diễm ngày càng khó coi, Sở Dục mới gượng gạo kéo Vân Kiếm ra ngoài. Việc này vẫn còn cần bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối không thể ép bức quá mức.

Cửa phòng ‘cót két’ một tiếng đóng lại, trong phòng lại trở về yên tĩnh. An tĩnh đến mức hít thở không thông, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân thần chết tới gần.

Sở Diễm khẽ ôm Thiên Dao vào trong lòng, tay kề sát ngực nàng, đem chân khí mạnh mẽ truyền vào trong cơ thể nàng. Thiên Dao chỉ có thể bị động thừa nhận.

“Dao Nhi, đừng đi, tha thứ cho sự ích kỷ của ta.” Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào da thịt trơn mịn của nàng, trằn trọc.

Sở Diễm làm sao lại không biết, níu giữ nàng như vậy, ngược lại là một loại thống khổ. Mỗi lần nàng có chút phản ứng, đó là lúc hắn truyền chân khí vào, nàng cau chặt mi tâm. Có lẽ, ngược lại mới là sự giải thoát. Nhưng mà, hắn không làm được, thật sự không làm được. Thả nàng đi, hắn phải làm sao bây giờ….. Chẳng lẽ bảo hộ cái ngôi vị hoàng đế băng lãnh kia, cô độc cả đời sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.