Bạo Quân Ôn Nhu – Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 208: Chương 208: Yêu Là Do Thiên Ý (2)




Khi đó, nàng không khóc, hơn nữa vô cùng lạnh nhạt thay hỉ phục, đợi hắn tỉnh lại. Sau đó, hắn thức dậy, nàng nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Vì sao lại chọn ta?”

Hắn chỉ thanh lãnh đáp trả, “Không vì sao cả, trực giác chăng.” Trực giác kia một khúc tỳ bà cực kỳ giống hương vị của Thiên Dao. Về sau, hắn nói với nàng, “Văn Tuệ, ngoại trừ tình yêu, cái gì ta cũng có thể cho nàng.”

Lúc ấy, nàng chỉ cười, chua xót lan tràn nơi khóe môi, sau đó chậm rãi mở miệng, nàng nói, “Ta muốn danh phận, chàng cho được sao?”

Thẩm Đông Thần có giây lát ngu ngơ, sau đó chỉ nghe nàng nói, “Thôi đi, ta biết chàng có chuyện không bỏ xuống được. Ta không cần danh phận, cũng không cần tình yêu của chàng.”

Sau này, Văn Tuệ nghĩ lại, có lẽ khi đó nàng đã yêu hắn rồi, cho nên mới không đành lòng để cho hắn có chút áy náy nào.

“Tẩu tử.” Thiên Dao thấp giọng gọi, ngắt ngang hồi ức của nàng. Văn Tuệ bất đắc dĩ mà cười, sau một hồi mới mở miệng, “Mấy năm nay, ta biết người kia trong lòng hắn không phải ta, cho dù là chuyện gì, ta đều chưa từng cưỡng cầu qua. Buổi sáng hôm nay, Huệ Nhi bị mang đi, hắn mới nói với ta, cho ta một danh phận. Ta biết hắn là muốn bù đắp lại, nhưng ta đã không còn cần nữa rồi.”

Thiên Dao mềm nhẹ cười, lại cầm tay Văn Tuệ, nói khẽ, “Tẩu tử, muội biết tẩu yêu đại ca.” Nếu không thích liền cũng sẽ không lo được lo mất như vậy rồi.

“Có lẽ là vậy, bởi vì thương hắn mới muốn ở bên cạnh hắn, không cầu hắn.” Văn Tuệ cười nhạt, trở tay cầm tay Thiên Dao, “Muội muội, vậy muội vẫn còn yêu hoàng thượng sao? Chuyện của muội cùng hoàng thượng, ta ít nhiều biết một chút. Năm đó muội muội cùng hoàng thượng vào sinh ra tử, ta biết vậy nhất định là yêu, nhưng năm năm dài dằng dặc, muội đều chưa từng trở lại bên cạnh người, có phải bởi vì tình yêu đã mất.”

“Muội chỉ là đã không còn sức lực để yêu.” Thiên Dao bật cười, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Văn Tuệ. “Tẩu tử, Thẩm gia diệt môn, đại ca là người cô độc, chỉ cần dùng tâm, huynh ấy nhất định sẽ biết tẩu tốt.”

Văn Tuệ bật cười lắc đầu, “Ta đã không còn hy vọng xa vời, ta chỉ muốn Huệ Nhi trở về.”

Hai người còn nói vài câu riêng tư với nhau, Thiên Dao mới đi ra khỏi phòng. Nơi cửa, Thẩm Đông Thần khoanh tay đứng ở bên cạnh, cực kỳ hiển nhiên, lời của các nàng hắn nghe được không sót một chữ.

“Ngày mai liền muốn khởi hành sao?”

“Ừ.” Thiên Dao gật đầu. “Đại ca, muội còn phải đi thu dọn vài thứ, tẩu tử bên này, huynh an ủi cho thật tốt. Nội trong một tháng, muội nhất định sẽ đem Huệ Nhi trở về.”

“Không vội.” Thẩm Đông Thần cười nhạt, “Để cho con bé ở lại trong cung cùng Ninh Nhi cũng được, huống chi, thân thể Văn Tuệ hiện tại không tiện, cũng không thích hợp chăm sóc Huệ Nhi.”

“Tẩu tử nàng…” Thiên Dao khẽ sững sờ.

“Lần trước té xỉu ở trong vườn, đã có thai hai tháng, bản thân còn không biết, trên đời làm gì có nữ nhân nào sơ ý như vậy.” Thẩm Đông Thần bất đắc dĩ bật cười, trong mắt là ôn nhu nhàn nhạt cả bản thân cũng không từng phát hiện.

“Đại ca, có rất nhiều chuyện không thể chờ đợi được, đừng chờ đến lúc mất đi rồi mới biết hối hận.” Thiên Dao rũ mắt, nhàn nhạt nói.

Thẩm Đông Thần hơi tự giễu cười, “A Dao là đang nói hoàng thượng và muội sao?”

Thiên Dao không nói, mi tâm nhẹ chau lại, không tiếng động rời đi.

Một mặt khác, xe ngựa chậm rãi di chuyển. Sở Diễm nửa tựa vào thành xe, ánh mắt ôn nhuận nhìn về phía bên cạnh. Quân Ninh vẫn như cũ an tĩnh ngủ say, dưới thân là áo lông cáo mềm mại, trên người đắp chăn lông ngỗng mỏng nhạt. Lông mi thon dài tạo một vết bóng mờ trên má.

“Hồi bẩm hoàng thượng, tiểu thư Huệ Nhi vẫn khóc rống trong xe ngựa, người xem…” Ngoài xe truyền đến tiếng nói thô ráp mà bất đắc dĩ của Xích Diễm. Hắn là một kẻ vũ phu, đánh đánh giết giết còn được, để cho hắn dụ dỗ một tiểu nha đầu, thực là đau đầu hết sức.

“Giao cho phụ tử An Thanh Vương, để cho bọn họ đi cùng đi.” Sở Diễm nhạt giọng lên tiếng, đối với việc dỗ hài tử, hắn cũng không có kinh nghiệm gì. Ngược lại Sở Dục thích hợp hơn một chút, huống chi, có Hoằng Nhi làm bạn chơi, có lẽ sẽ khá hơn một chút. Thẩm Huệ là nữ nhi của Thẩm gia, cùng Thiên Dao cũng coi như có chút quan hệ, chung quy không thể nào thất lễ.

Xích Diễm lĩnh mệnh lui ra, ngoài xe liền không còn âm thanh. Mà lúc nghiêng đầu lại, Quân Ninh cũng đã tỉnh lại. Y xoa xoa hai mắt, lúc thấy rõ Sở Diễm, mờ mịt trong mắt nháy mắt biến mất, thay thế chính là đề phòng. Y ngồi dậy dựa vào thành xe ở phía xa, vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với Sở Diễm.

“Đã tỉnh?” Sở Diễm ấm giọng mở miệng, khóe môi mơ hồ mỉm cười.

Quân Ninh không nói chuyện, chỉ gật gật đầu, thân thể kề sát thành xe, một cặp mắt sáng nhìn chằm chằm không chớp vào hắn.

Sở Diễm cũng không giận, lại mở miệng nói, “Đói bụng chưa?”

Quân Ninh lắc đầu, lại vẫn như cũ không chịu mở miệng nói chuyện với hắn.

Sở Diễm cho dù bất đắc dĩ, lại vẫn cực kỳ có kiên nhẫn, đột nhiên có chút cảm thụ được tâm tình của Sở Dục với Hoằng Nhi. Bởi vì là huyết mạch của chính mình, cho nên mới có thêm vài phần ôn nhu và nhẫn nại hơn. Hóa ra làm phụ thân có cảm giác như vậy, có chút phiền phức, cũng rất có cảm giác thành tựu.

“Con tính toán tiếp tục im lặng như vậy sao?” Sở Diễm mỉm cười mở miệng, ánh mắt ôn hòa rơi vào trên người y. Ngữ khí mặc dù ôn nhuyễn nhưng lại mang theo vài phần uy hiếp. “Nếu con muốn tùy hứng cũng không sao, có điều, Thẩm Huệ ngồi ở xe ngựa phía sau, nếu như con không nghe lời, trẫm tự nhiên không nỡ xử phạt con, như thế, chỉ có thể để Thẩm Huệ chịu thay. Con không ăn không uống cũng không sao. Thẩm Huệ cũng phải chịu đói cùng con.”

Quân Ninh vẫn như cũ an tĩnh ngồi tại chỗ, mi tâm xinh đẹp gắt gao nhíu lại, “Người uy hiếp ta?”

Sở Diễm nhún vai, “Con muốn nói như vậy cũng được.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Quân Ninh nhuốm màu tức giận, thấp giọng nói thầm một câu, “Đường đường nhất quốc chi quân, vậy mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.”

Nghe vậy, Sở Diễm cao giọng mà cười, dường như tâm tình rất tốt. Thậm chí vươn cánh tay ra, sủng nịch xoa nhẹ đầu Quân Ninh, “Cũng không phải là ai cũng xứng để trẫm giở thủ đoạn đùa bỡn đối phó. Xú tiểu tử! Muốn ăn cái gì? Trẫm sai người chuẩn bị.”

“Huệ Nhi ăn chưa?” Quân Ninh mở miệng hỏi.

“Yên tâm, nếu như con nghe lời, trẫm sẽ không bạc đãi tiểu nha đầu kia.”

Trầm mặc hồi lâu, Quân Ninh mới nhàn nhạt đáp lời, “Cái gì cũng được, ta không kén ăn.”

Sở Diễm cười, phân phó người hầu ngoài xe chuẩn bị một chút thức ăn loãng cùng điểm tâm. Qua loa ăn cơm, Quân Ninh vẫn như cũ ngồi đối diện với Sở Diễm. Quân Ninh rũ mắt không nói, ánh mắt có chút mờ mịt, cũng không biết muốn cái gì, mà từ đầu tới cuối, Sở Diễm vẫn ôn nhuận ngóng nhìn y.

“Ninh Nhi có biết quan hệ giữa con và trẫm?” Hắn lạnh nhạt mở miệng.

“Ừ.” Quân Ninh yên lặng đáp lại.

“Vậy con cũng biết làm nhi tử của hoàng thượng là có ý nghĩa gì?”

Quân Ninh khẽ ngước mắt, nhíu mi suy nghĩ nửa ngày, mới nói, “Ta không nghĩ tới làm con của người, thiên hạ là của người, chẳng quan hệ tới ta.”

Sở Diễm nhíu mi, dám nói chuyện với hắn như vậy, tiểu tử này vẫn là người đầu tiên trong thiên hạ. “Cho dù con muốn hay không, con chính là nhi tử của trẫm, trên người con chảy dòng máu của trẫm.”

“Trả lại cho người là được!” Quân Ninh quật cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không chút nhượng bộ.

“Ồ…? Con muốn trả như thế nào?” Sở Diễm đùa cợt cười, nhưng hiển nhiên có chút tức giận rồi.

Quân Ninh bĩu môi, nói thầm một câu, “Nếu muốn trả lại luôn luôn có biện pháp. Cùng lắm thì để cho máu chảy đến hết…”

Lời nói của y còn chưa dứt, đã bị Sở Diễm kéo lấy cổ tay. Lực đạo của hắn không rõ, Quân Ninh bị đau, mi tâm gắt gao nhíu lại một chỗ, đôi môi nhếch lên, quật cường không kêu đau ra tiếng.

“Người đâu, vả miệng Thẩm Huệ 20 cái.” Lời nói thanh lãnh của Sở Diễm từ đỉnh đầu truyền đến.

Quân Ninh cả kinh, hoảng sợ vội mở miệng, “Không được, không cho người làm tổn thương Huệ Nhi.”

“Con đại khái có thể thử xem trẫm có dám hay không!” Sở Diễm hừ lạnh một tiếng. Sau đó, chỉ nghe ngoài xe người hầu khom người lĩnh mệnh.

Quân Ninh có chút nóng nảy, hốt hoảng muốn tránh thoát kiềm chế của Sở Diễm, chung quy do tuổi nhỏ, trong lúc phẫn nộ nói năng có chút lộn xộn. “Trên đời làm sao có thể có người phụ thân như vậy, vứt bỏ thê tử trước đây, sau đó lại cưỡng bức dụ dỗ, ta chán ghét người!”

“Vứt bỏ thê tử? Ai nói với con?” Sở Diễm cũng nổi giận, dùng lực áp thân thể nho nhỏ của Quân Ninh vào thành xe. Ánh mắt lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi. Tâm Quân Ninh run lên, nhưng vẫn quật cường không chịu thua.

“Mẫu thân luôn luôn lén khóc vì người, lúc ngủ luôn vùng vẫy, nhất định là người không muốn chúng ta. Cách đây 5 năm chúng ta cũng không cần người, nhưng người vì sao vẫn còn xuất hiện, vì sao vẫn còn tới dây dưa! Đơn giản người là đế vương, chúng ta ngay cả quyền chán ghét người, hận người đều không có sao?” Quân Ninh mím chặt môi, từng tiếng một đau đớn kể ra. Đôi mắt nhiễm hồng, nước mắt sáng trong đảo quanh hốc mắt, lại quật cường không khóc. Y ra sức vùng vẫy, nhưng một chút cũng không thoát khỏi kiềm chế của Sở Diễm.

Đối mặt với chỉ trích của Quân Ninh, ngực Sở Diễm từng đợt co rút đau đớn. Hắn dùng lực ôm hài tử vào trong ngực, bất đắc dĩ nhắm hai mắt. “Ninh Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Quân Ninh bị hắn ôm chặt trong lòng, nghe trái tim trong lồng ngực phụ thân mãnh liệt đập, nhưng lại từ từ bình phục. Sau một thời gian dài trầm mặc, y mới nhẹ giọng mở miệng. “Người có yêu mẫu thân không?”

“Có.” Sở Diễm trầm giọng trả lời. Bà, tự nhiên là chỉ Thiên Dao.

Quân Ninh thoáng tránh thoát cái ôm của hắn, ngửa đầu đón nhận ánh mắt Sở Diễm, lại hỏi, “Vậy người yêu bao nhiêu nữ nhân? Ta nghe sư phụ nói, trong hoàng cung có rất nhiều nữ nhân, người đều yêu các nàng sao? Trong cung có phải còn hài tử khác hay không, nữ nhân khác sinh hài tử?”

Mi tâm Sở Diễm chậm rãi nhăn lại, Quân Ninh bất quá mới 5 tuổi, là ai dạy y những thứ này. Quả thật làm cho người ta đau đầu hết sức. “Đừng nghĩ ngợi lung tung, trẫm chỉ yêu mẫu thân con, cũng chỉ có một đứa con là con. Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không biết, con chỉ cần nhớ rõ, con là của trẫm, mẫu thân con cũng vậy.”

Quân Ninh chu miệng, bất mãn mở miệng, “Ta đã không phải tiểu hài tử, ta biết mẫu thân không muốn cùng người hầu hạ chung một chồng.”

Sở Diễm bật cười, yêu thương vuốt ve sợi tóc mềm mại của y, ôn nhu mỉm cười, ôn nhu nói, “Lời này, để cho chính nàng nói với trẫm.”

“Mẫu thân còn lâu mới nói.” Quân Ninh lại nói thầm một câu, lại tựa vào thành xe, mở miệng hỏi, “Người có thể không trừng phạt Huệ Nhi sao?”

“Yên tâm, con thích, trẫm sẽ không thương tổn. Trẫm đã sắc phong Thẩm Huệ làm quận chúa, để nàng ở lại cung với con. Từ giờ trở đi, nàng là của con.” Sở Diễm ôn nhuận trả lời. Hiểu con sao bằng cha, thời gian hắn ở chung với Quân Ninh mặc dù ngắn, ít nhiều nhưng cũng biết tâm tư Quân Ninh.

Mà vật nhỏ hiển nhiên không cảm kích, cư nhiên không kiên nhẫn đáp lại, “Ai nói ta thích nàng! Chuyện của ta không cần người lo.”

“Được, trẫm mặc kệ con.” Sở Diễm bất đắc dĩ nhẹ cười, lại nói, “Nhớ kỹ, về sau không được gọi lão nhân là sư phụ, muốn gọi phải gọi sư công.” Phụ tử hai người đều kêu sư phụ, vậy xú tiểu tử này không phải trở thành sư đệ của hắn sao! Đây cũng không phải là chuyện tốt.

Quân Ninh khẽ nhắm mắt, cũng không để ý tới hắn. Sở Diễm bị mất mặt, cũng không mở miệng tiếp. Mới vừa bắt đầu ở chung, hắn không muốn khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng. Nhưng tính tình đứa nhỏ này, quả nhiên là thiếu quản giáo.

Không dạy con là lỗi của cha, không dạy con là lỗi của cha a!

Sau khi hồi cung, Sở Diễm an trí Quân Ninh tạm thời ở trong Cảnh Dương cung, Huệ Nhi ở cách vách y. Trong cung đột nhiên xuất hiện thêm hai hài tử, trong lúc này trái lại náo nhiệt không ít. Huệ Nhi thích náo nhiệt, trái lại Quân Ninh trầm ổn, ngoại trừ được Sở Diễm dẫn theo vào triều, rất ít đi ra cửa cung nửa bước. Cũng chỉ có lúc Huệ Nhi thỉnh thoảng làm nũng, mới có thể cứng rắn lôi kéo Quân Ninh tới Ngự Hoa viên chơi đùa.

“Quân Ninh ca ca, chúng ta tới bên hồ chơi có được hay không?” Huệ Nhi nắm tay Quân Ninh, chạy cực kỳ nhanh.

Mi tâm xinh đẹp của Quân Ninh cau lại, dáng vẻ bị tiểu nữ hài nắm đi cực kỳ xấu hổ, “Huệ Nhi, muội chạy chậm một chút, cẩn thận té ngã.”

Hai người đứng lại cạnh ao sen, Huệ Nhi cởi vớ giày, ngồi ở trên tảng đá vọc nước. Quân Ninh đứng ở bên người nàng, khoanh tay mà đứng, qua thời gian nửa chén trà nhỏ, lại cúi người ôm nàng từ trên tảng đá lên. “Đừng chơi nữa, trời lạnh.” Quân Ninh ngồi chồm hổm trước người nàng, cẩn thận mang lại vớ giày cho nàng.

Huệ Nhi ngồi ở trên tảng đá, nheo mắt đẹp, mỉm cười nhìn hắn. “Quân Ninh ca ca, huynh đối với Huệ Nhi thật tốt.” Nàng giống như một tiểu tinh linh, nhảy đến trong lòng y, khuôn mặt nhỏ nhắn ma sát qua lại trong ngực y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.