Trải qua chuyện nói nhổ môn sinh của Triệu gia liền nhổ, Tiêu Chỉ Qua ra tay không lưu tình, mấy lão thần còn lại cảm thấy may mắn, muốn cậy già lên mặt gây khó dễ tân hoàng đế, lòng gõ hồi chuông cảnh báo.
Tuy rằng quan viên trong triều đình ít đi gần nữa, nhưng chuyện nên làm trái lại không hề chậm trễ. Những quan viên này dưới tay An Khánh Đế lười biếng đã quen, trước mắt thấy Triệu gia sụp đổ trong một chiều, đều căng thẳng cả người, hận không thể một mình làm ba việc để thể hiện bản thân không ngồi ăn bám, sợ bản thân làm ít việc, khiến vị tân đế thiết huyết này không vừa mắt, cho một câu cách chức.
Tiêu Chỉ Qua chải vuốt lại triều chính mục nát, thương nghị với Quý An Dân, lệnh ông làm chủ khảo, mau chóng mở khoa tuyển sĩ, thu nạp nhân tài, bổ sung quan viên còn thiếu. Cứ thế tiêu phí non nửa tháng, mới thoát khỏi chính sự bộn bề.
Sau khi đăng cơ có bao việc tìm đến, còn có rất nhiều chuyện hắn chưa kịp làm.
Chuyện đầu tiên là phong hậu. Hắn đã là hoàng, tất nhiên An Trường Khanh sẽ là hậu. Hắn vốn muốn gọi Thái Thường Tự chuẩn bị đại điển phong hậu. Hắn vội vàng đăng cơ, lại không thích phô trương lãng phí, đại điển đăng cơ được tổ chức đến hết sức khiêm tốn đơn giản. Nhưng đại điển phong hậu, hắn muốn làm thật long trọng.
Nhưng khi nói đến chuyện mở khoa tuyển sĩ với Quý An Dân, hắn bỗng nhớ tới thần thái phi dương của An Trường Khanh khi uống rượu với bằng hữu. Đó là một phong thái hoàn toàn khác ngày thường, nếu thực hiện đại điển phong hậu, An Trường Khanh bị vây khốn trong thâm cung, có lẽ sẽ không có cơ hội thấy y tự tại tiêu sái như thế.
Tiêu Chỉ Qua do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng vì chút tư tâm mà nuôi y trong thâm cung. Hắn tính toán trong lòng, liền đi tìm An Trường Khanh, muốn hỏi ý kiến của y.
Vì vẫn chưa làm điển lễ sắc phong, An Trường Khanh vẫn là Vương phi, vốn nên ở vương phủ, đợi chính thức sắc phong mới vào chủ hậu cung. Nhưng trước nay Tiêu Chỉ Qua không phải người câu nệ lễ nghĩa, sao hắn có thể để người ở lại ngoài cung, bởi vậy không màng mấy lão thần cổ hủ khuyên bảo, khăng khăng đưa An Trường Khanh và đôi nhi nữ vào trong cung.
Tê Ngô Cung vẫn chưa sửa chữa, An Trường Khanh và nhi nữ ở Càn Chính Cung gần Sùng Chính Điện nhất. Tiêu Chỉ Qua hạ triều, liền về Càn Chính Cung xử lý chính vụ, ngẫu nhiên nhàn rỗi còn phải trông hài tử, tránh hai huynh muội đi quấy rối An Trường Khanh.
Những ngày vào cung, tuy An Trường Khanh chưa định danh phận, nhưng mọi việc hậu cung đều do y xử lý.
Phi tần hậu cung của An Khánh Đế đã dời đến hành cung Xuân Sơn. Phi tần chưa từng được lâm hạnh thì về nhà, phi tần từng lâm hạnh thì ở hành cung vinh dưỡng tuổi già. Còn có cung nhân của bọn họ, đáng giết thì giết, nên thả thì thả. Có tài không có dị tâm thì được giữ lại. Còn phải lệnh người dạy dỗ một đám cung nhân mới. Tuy việc nhỏ không đáng kể đều có người bên dưới làm, nhưng mà chủ tử An Trường Khanh cũng phải lau sạch mắt nhìn kỹ, trên thực tế cũng không nhẹ nhàng hơn Tiêu Chỉ Qua bao nhiêu.
Trong triều đình bệ hạ sát phạt quyết đoán, bây giờ hạ triều, còn phải phụ trách trông con.
Khi Tiêu Chỉ Qua về Càn Chính Cung, An Trường Khanh đang thương nghị với đại thái giám Uông Dục mới được đề bạt, làm sao hạn chế nhân thủ trong các ti giảm bớt chi phí. Lúc An Khánh Đế tại vị đào rỗng quốc khố, Tiêu Chỉ Qua vừa đăng cơ, quốc khố trống không, thiên tai binh loạn khắp nơi vừa ngừng, chính là thời điểm trăm phế đãi hưng. Không quản nhà không biết củi gạo mắm muối quý. Sau khi chân chính cầm quyền, An Trường Khanh mới ý thức được cái gì gọi là mọi chuyện thiếu tiền. Số tiền kiếm lúc trước, với Đại Nghiệp đã vỡ nát mà nói, chỉ như muối bỏ biển.
Tiêu Chỉ Qua ở trên triều nghĩ cách khai nguyên, y ở hậu cung chỉ có thể tận lực tiết kiệm. Hậu cung của An Khánh Đế chi tiêu xa hoa lãng phí, nhân thủ rườm rà hỗn tạp, danh sách tích nhiều năm càng hỗn loạn, An Trường Khanh tùy tiện lật mấy quyển, phát hiện tất cả đều là nợ khó đòi, giá cả trên sổ sách càng thái quá, nghĩ do từ trên xuống dưới đều tham ô. Sau một hồi giết gà dọa khỉ, y dứt khoát huỷ bỏ lệ cũ, cắt giảm nhân thủ, làm việc theo điều lệ y mới lập ra.
Tuy Uông Dục mới được đề bạt, nhưng những ngày đi theo An Trường Khanh, càng thêm tin phục y, làm việc cũng tận tâm. Chỉ là ông không có căn cơ, rất nhiều chuyện không xử lý thuận tay, chỉ có thể xin chỉ thị của An Trường Khanh.
“Hôm qua thái giám tổng quản Thượng Thiện Ti và cô cô quản sự Tạo Ti tới tìm nô tài, nói ngài định giá quá thấp. Trong cung đều dùng ngự cống phẩm, giá cả cũng khó tránh hơi cao.”
Nợ khó đòi nghiêm trọng nhất thuộc Thượng Thiện Ti và Tạo Ti. Áo cơm của chủ quản hai nơi này béo bở phong phú nhất. An Trường Khanh khai đao hai nơi này đầu tiên, bỏ qua nợ khó đòi trước đây, An Trường Khanh bảo Uông Dục đi tìm hiểu tất cả giá cả, định ra giá cả rõ ràng. Như thế mỡ có thể vớt ở giữa càng ít đi.
Quy củ này mới định ra, thái giám tổng quản Thượng Thiện Ti và cô cô quản sự Tạo Ti liền tìm Uông Dục kêu khổ hai ba lần, trong lời ngoài ý đều là lễ cũ noi theo tam triều tuyệt đối không sai được, An Trường Khanh thay đổi lung tung như vậy, là làm hỏng quy củ của tổ tông.
Những lão lọc lõi trong cung, quen lấy giọng xúi giục, thấy An Trường Khanh hiền lành, lại không truy cứu chuyện xưa, liền cho rằng y là quả hồng mềm, muốn gây khó dễ.
Nhưng tuy An Trường Khanh không dễ nổi giận, cũng chẳng phải quả hồng mềm, y lạnh mặt nói: “Truyền lời của ta, nếu bọn họ không đảm nhiệm được, thì từ chức nhường người tài đi. Ngươi tìm mấy tiểu thái giám lạnh lẹ dạy dỗ, chờ bọn họ lên tay, đúng lúc thay chỗ thiếu.”
Uông Dục cung kính vâng dạ.
Tiêu Chỉ Qua mới vào nội điện, liền nghe thấy An Trường Khanh tức giận nói, trầm giọng hỏi: “Kẻ nào chọc ngươi tức giận?”
Uông Dục nghe tiếng vội vàng hành lễ, thấy Tiêu Chỉ Qua xua tay, mới lặng yên thối lui chờ một bên.
Tiêu Chỉ Qua đi lên, thấy sắc mặt An Trường Khanh có chút mệt mỏi, đau lòng xoa huyệt thái dương cho y: “Sao việc vặt trong cung lại nhiều như vậy?”
An Trường Khanh thuận thế dựa vào người hắn, nửa nhắm mắt lẩm bẩm nói: “Đều là một đống lộn xộn. Chúng ta lại thiếu nhân thủ đắc dụng, những thái giám tổng quản cô cô quản sự kia cũng không thể lập tức xử lý, bằng không không có ai làm việc, chỉ có thể chu toàn trước. Chờ chúng ta bồi dưỡng được nhân thủ thì tốt rồi.”
Tiêu Chỉ Qua nghe mà đau lòng, càng cảm thấy trong cung này thật sự không phải nơi tốt, Hoàng Hậu càng không dễ làm. Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Không bằng mời cô mẫu tạm thời tiến cung lo liệu mọi việc hậu cung đi?”
An Trường Khanh mở mắt ra, ngửa đầu khó hiểu nhìn hắn: “Sao bỗng nhắc tới chuyện này? Ta cũng phải học xử lý mọi việc, không thể làm phiền Đại Trưởng công chúa.”
Tiêu Chỉ Qua lại lắc đầu, ôn tồn nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nói rồi nhìn Uông Dục đứng hầu một bên, Uông Dục liền tự giác lui xuống.
“Chuyện gì?” An Trường Khanh ngồi ngay ngắn.
Tiêu Chỉ Qua cân nhắc một phen, mới nói: “Ngươi muốn làm Hoàng Hậu không?”
Câu hỏi của hắn rất khó hiểu, nhất thời An Trường Khanh không lĩnh hội được ý tứ trong đó, mở to mắt nói: “Ta không làm Hoàng Hậu còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ngài muốn ta chuyển vị trí cho người khác?”
Đuôi mắt y nheo lại, nếu Tiêu Chỉ Qua dám gật đầu, khẳng định y sẽ náo loạn.
“Nói bừa gì thế.” Tiêu Chỉ Qua bất đắc dĩ, véo lưng y như trừng phạt, giải thích: “Ý của ta là, nếu có cơ hội thi cử xuất sĩ, hoặc làm cái gì khác, ngươi còn nguyện ý vây khốn trong cung không?”
Hắn trầm giọng nói: “Ngươi biết, nếu sắc lập Hoàng Hậu, sau này ngươi chỉ có thể bị vây trong hậu cung.”
An Trường Khanh giật mình, đáy mắt bình tĩnh dần gợn sóng, có chút không dám tin: “Ngài...... Ta và ngài đã thành hôn, sao còn có thể xuất sĩ? Huống hồ nếu ta không làm Hoàng Hậu, chẳng phải những thần tử đó sẽ bức ngài lập hậu nạp phi......”
Y nói năng lộn xộn, vừa thấy là đang hoảng sợ trong lòng.
Tiêu Chỉ Qua ôn nhu vuốt ve gò má y, để y nhìn về phía mình, lại nói: “Ngươi không cần để ý tới những chuyện đó, ta sẽ tự giải quyết. Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi muốn ở lại hậu cung, hay là muốn tự do tự tại làm gì khác, xuất sĩ kinh thương cũng được, đều theo ngươi.”
An Trường Khanh nhìn vào đáy mắt hắn, ánh mắt của nam nhân trịnh trọng nghiêm túc, không hề lừa gạt y.
Trầm mặc một lát, lông mi của An Trường Khanh khẽ run, thành thật nói: “Nếu có thể, tất nhiên ta không muốn cả ngày bị nhốt ở trong cung.”
Đời trước làm hậu, suốt ngày y ở hậu cung. Trừ bỏ đọc sách pha trà, chưa từng ra khỏi cửa cung một lần. Hoàng cung to lớn, chung quy cũng chỉ là nhà giam, sao giống trời cao biển rộng bên ngoài.
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tiêu Chỉ Qua cười rộ lên: “Nhạ Nhạ tài giỏi như vậy, không nên vì ta mà bị vây khốn trong hậu cung.”
An Trường Khanh không biết hắn muốn làm thế nào, hơi lo lắng xụ mặt nói: “Nói là nói vậy, nhưng nếu ngài dám đưa vị trí này cho người khác, mặc dù chỉ là diễn trò, ta cũng không quay lại nữa.”
“Nhạ Nhạ yên tâm......” Tiêu Chỉ Qua đè gáy y, khẽ cắn lên môi y: “Ngươi chỉ cần tin ta là được, có khi nào ta gạt ngươi chưa?”
An Trường Khanh nghiêm túc suy nghĩ, lẩm bẩm: “Ngài gạt ta không chỉ một lần.”
“......” Tiêu Chỉ Qua bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được. Ho nhẹ một tiếng, sửa lời: “Lần này tuyệt không lừa ngươi, ngươi chỉ cần chờ thôi.”
***
Tiêu Chỉ Qua hỏi ý kiến của y, nhưng muốn làm thế nào thì không có nói cho An Trường Khanh. Chỉ đưa y đến phủ Đại Trưởng công chúa một chuyến.
Hiện giờ Tiêu Hữu Hỉ đã là Đại Trưởng công chúa, phò mã Thái Thông xuất binh tương trợ lúc nguy cấp, Tiêu Chỉ Qua ghi nhớ ân tình của hai người, đại gia phong thưởng Đại Trưởng công chúa cùng Thái gia. Chẳng qua chuyện Lệ tần chết trước sau vẫn vắt ngang trong lòng Tiêu Chỉ Qua, Triệu Thái Hậu chết cũng vô pháp tiêu tan trong thời gian ngắn.
Sau khi Triệu Thái Hậu chết, Tiêu Chỉ Qua xem xét mặt mũi của Đại Trưởng công chúa, vẫn để bà hợp táng hoàng lăng với tiên đế. Tiêu Hữu Hỉ thân là con gái, mặc dù biết Triệu Thái Hậu làm sai nhiều chuyện, vẫn khó tránh thương tâm. Về sau càng xa rời bên ngoài, nhưng những ngày này phò mã thường đến thăm nàng, xem như an ủi.
Từ khi Triệu Thái Hậu chết, đây là lần thứ hai Tiêu Chỉ Qua đến gặp Đại Trưởng công chúa.
Kết cục của Triệu Thái Hậu và Triệu gia là việc đã định, hắn tuyệt đối không lưu lại mối họa ngày sau, nhưng đối mặt Đại Trưởng công chúa, hắn lại khó tránh áy náy. Hắn vì cái chết của mẫu phi mà trong lòng tồn khúc mắc với Đại Trưởng công chúa, hiện giờ Triệu Thái Hậu chết trong tay hắn, nếu Đại Trưởng công chúa hận hắn, cũng trong tình lý. Bởi vậy sau khi Triệu Thái Hậu hạ táng, Tiêu Chỉ Qua từng một mình đến phủ Đại Trưởng công chúa.
Lúc ấy hắn nói: “Cái chết của mẫu phi vốn không liên quan đến Trưởng công chúa, là ta tư tâm giận chó đánh mèo không chịu tha thứ. Hiện giờ lại vì tư tâm của ta, không thể không trừ Thái Hậu và Triệu gia, nếu Trưởng công chúa hận ta, có thể báo thù. Ta nguyện chịu một kiếm của Trưởng công chúa, chỉ mong Trưởng công chúa có thể tan mối hận trong lòng.”
An Khánh Đế chết khiến hắn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, dần dần tiêu tan cái chết của Lệ tần, bởi vậy càng có thể lý giải tình cảnh của Tiêu Hữu Hỉ trong những năm này. Đã loại bỏ từng khúc mắc, chỉ còn lại áy náy. Huyết mạch hoàng thất vốn điêu tàn, hiện giờ chỉ còn lại Đại Trưởng công chúa và hắn, hắn hy vọng có thể dốc hết sức lực hóa giải oán hận giữa hai người, ít nhất, để tất cả oán hận chất chứa ngừng hẳn ở đây, không kéo dài nữa.
Nhưng Tiêu Hữu Hỉ không nhận thanh kiếm hắn đưa. Lúc ấy nàng vẫn mặc đồ tang, giữa mày còn có vẻ bi ai, nhưng biểu tình rất bình thản, nàng nói với Tiêu Chỉ Qua: “Mẫu hậu đã từng làm rất nhiều chuyện sai, ta không có sức ngăn cản. Hiện giờ bà ấy trả giá đại giới, ta sẽ không vì vậy mà oán hận. Ngôi vị hoàng đế khó tránh đổ máu hy sinh, ta chỉ mong ngày sau ngươi có thể cởi bỏ khúc mắc, làm minh quân, đừng dẫm lên vết xe đổ của phụ hoàng ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, sau này cứ gọi ta một tiếng cô mẫu.”
Ngày đó Đại Trưởng công chúa nói một phen như vậy, sau khi Tiêu Chỉ Qua trở về, liền giao tuần phòng Nghiệp Kinh cho phò mã Thái Thông.
Khúc mắc ngày xưa đã cởi bỏ, quan hệ giữa Đại Trưởng công chúa và phò mã cũng có chút hòa hoãn. Lúc Tiêu Chỉ Qua dẫn An Trường Khanh đến, Thái Thông đang phẩm trà với Đại Trưởng công chúa. Tiêu Chỉ Qua không mang quá nhiều người, cũng không thông truyền, khiêm tốn vào phủ công chúa.
Tiêu Hữu Hỉ và Thái Thông ra chào đón, sắc mặt đã hồng nhuận hơn so với lần trước.
Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh gọi một tiếng “Cô mẫu”, lại thoáng nhìn Thái Thông bên cạnh, gọi một tiếng “Cô phụ“.
Thái Thông vô cùng vui vẻ, cười thấy răng không thấy mắt. Tiêu Hữu Hỉ liếc mắt nhìn gã một cái, không cái gì, ngữ điệu ôn hòa mời hai người vào nói chuyện.
Thị nữ dâng trà, Tiêu Chỉ Qua hàn huyên hai câu, mới nói rõ ý đồ đến.
“Mời ta vào cung lo liệu hậu cung?” Tiêu Hữu Hỉ kinh ngạc.
“Phải, về sắc phong của Trường Khanh ta đã có an bài khác, cũng không định để y sa vào mọi việc hậu cung.” Tiêu Chỉ Qua nói: “Trước mắt trong cung không có Thái Hậu Hoàng Hậu, người có thân phận thích hợp chỉ có cô mẫu. Cho nên muốn mời cô mẫu vào cung, tạm thời lo liệu mọi việc của hậu cung.”
Tiêu Hữu Hỉ trái lại không cự tuyệt, mà là hỏi: “Có an bài khác cho Trường Khanh là có ý gì? Ta cho rằng ngươi sẽ gấp gáp phong y làm Hoàng Hậu. Còn sợ đám lão thần kia sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ.”
Tiêu Chỉ Qua thấp giọng cười một tiếng, ghé mắt nhìn An Trường Khanh ôn tồn nói: “Phong hậu tất phải phong, nhưng không phải bây giờ. Ta tính luận công ban thưởng trước, phong Trường Khanh làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.”
Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, cùng quân cùng tôn, đứng trên vạn người, không bị quy củ thâm cung trói buộc.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Không phong hậu, phong vương, khẳng định mấy lão già kia không thể tưởng tượng được (kiêu ngạo)