Vào tháng 11, phủ Nhạn Vương tân trang lần nữa thuận lợi hoàn công, mà Dư thị và An Nhàn Ngọc cũng đến Nghiệp Kinh.
Sau khi mọi việc trong kinh bình ổn, An Trường Khanh liền gửi thư đến Nhạn Châu muốn đón mẫu thân và muội muội về, nhưng An Nhàn Ngọc không yên lòng chuyện ở Nữ học, chậm chạp đến đông, mới nhích người về kinh.
Ngày hai người đến kinh, An Trường Khanh sớm cưỡi ngựa đến ngoài thành đợi. Gần tới trưa, mới thấy một đội xa giá treo cờ Nhạn Châu xa xa đi đến, An Trường Khanh kẹp bụng ngựa đi lên đón. Dư thị không gặp con trai đã lâu, mơ hồ nghe thấy động tĩnh xốc mành xe nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy người tiên y nộ mã giục ngựa đến. Hốc mắt bà nóng lên, đánh giá An Trường Khanh từ trên xuống, hồi lâu mới cảm thán nói: “Nhạ Nhạ trưởng thành, thiếu chút nữa mẹ đã không nhận ra.”
An Trường Khanh giục ngựa đi cạnh xe, thấy hốc mắt Dư thị ửng đỏ, liền cố tình chọc bà vui: “Lão phong quân một chút cũng không thấy già.”
—— giờ An Trường Khanh phong vương, ban phủ đệ biệt cư, đã hoàn toàn thoát ly khỏi An gia. Mà Dư thị là sinh mẫu của An Trường Khanh, cũng được gia phong cáo mệnh, hiện giờ đã có thể xưng lão phong quân.
Dư thị bị y chọc đến mỉm cười, An Nhàn Ngọc ngồi một bên cũng đùa giỡn: “Vài ngày trước mẹ còn nói bản thân già rồi, hôm nay ca ca khen vậy, không có lý do nói nữa.”
Dư thị giận nhìn nàng một cái, lại dò hỏi An Trường Khanh ở Nghiệp Kinh thế nào. An Trường Khanh về Nghiệp Kinh từ đầu năm, mẹ con ba người đã xa nhau hơn nửa năm, dọc đường đi cơ hồ không thể nói hết.
Mẹ con ba người trò chuyện một đường, chờ tới cửa vương phủ, mới ngừng lại.
Quản gia Vương Phú Quý và An Phúc dẫn tất cả hạ nhân chờ ở đại môn, thấy xa giá tới, liền cùng nghênh đón ba người vào phủ. Hạ nhân khác đi thu xếp xe ngựa rương hòm.
Phủ Nhạn Vương xây rộng gấp đôi, đình đài lầu các, núi giả hoa cỏ, phong cảnh lâm viên đều tinh xảo hơn trước, ngay cả hành lang cột trụ đều cũng sơn mới. Còn có rất nhiều đồ trang trí lấy từ trong cung, quả nhiên xa hoa tráng lệ.
An Trường Khanh ở Bao Thạch Viện gần tiền viện nhất, còn Thọ An Viện và Khinh Y Viện ở phía sau để lại cho Dư thị và An Nhàn Ngọc ở. Trừ bỏ nha hoàn họ dẫn về từ Nhạn Châu, An Trường Khanh còn chọn mười mấy tiểu nha hoàn từ người môi giới vào hầu hạ.
Lần trước Dư thị đến, nơi này vẫn là phủ Bắc Chiến Vương. Khi đó bà sợ liên lụy con trai, thậm chí không dám ở lâu, hết năm liền vội vàng dọn ra thôn trang ngoài thành. Hiện giờ quay lại, phủ Bắc Chiến Vương biến thành phủ Nhạn Vương, mà bà cũng không phải thiếp của An gia nữa, mà là lão phong quân trong phủ này.
Dư thị thở dài một tiếng, kéo tay An Trường Khanh nói: “Trước đây con bị bắt gả cho bệ hạ, mẹ còn tưởng không được gặp lại con, lại sợ ngươi không sống tốt...... Ai có thể ngờ sẽ có hôm nay, thật là tạo hóa trêu người......”
An Trường Khanh vỗ mu bàn tay của bà, cười nói: “Khổ tận cam lai, phúc khí của mẹ còn ở phía sau.”
......
Sắp xếp xong hành lý nên đón gió tẩy trần.
Tiêu Chỉ Qua bị chính sự vướng chân, chỉ có mẹ con An Trường Khanh và mẹ con Chu Hạc Lam cùng nhau đón gió.
Mẫu thân của Chu Hạc Lam mới trở về từ thôn trang ngoài thành, hiện giờ bà đã dưỡng bệnh tốt, còn học lưu loát tiếng Đại Nghiệp. Đều là người trong nhà, cũng không có khách khí chia tiệc, liền ngồi quanh bàn ăn lẩu nóng.
Dư thị và Chu mẫu đã lâu không gặp, có nhiều lời muốn nói. Hai mẫu thân nói chuyện, khó tránh khỏi nhắc đến hôn nhân đại sự của con cái, dù là An Nhàn Ngọc hay Chu Hạc Lam, bây giờ đều vẫn chưa định hôn sự.
Dư thị ưu sầu nói: “Nhàn Ngọc cứ không chịu nghị thân, cũng không thể ở mãi trong nhà làm bà cô già.”
Chu mẫu không biết tâm tư của con trai, an ủi bà: “Phu nhân hà tất lo lắng, giờ tiểu thư đã hồi kinh, lại có Vương gia chống lưng, không lo không có hôn sự tốt.”
Chu Hạc Lam yên lặng nhìn mẹ mình, Chu thị không chú ý tới ánh mắt của gã, nói tiếp: “Mấy ngày nay có không ít người phái bà mối tới cửa hỏi, nhưng Vương gia nói bà chưa trở về, nên đều cự tuyệt.”
“Ừm, tới cửa cầu hôn đều là những người hướng về ích lợi, chưa chắc thật lòng đối xử tử tế với Nhàn Ngọc.” An Trường Khanh nhớ tới Tề Nguy từng viết thư cho mình hung hăng tố cáo Chu Hạc Lam, ánh mắt bất giác nhìn về phía Chu Hạc Lam, chậm rãi nói: “Theo ta, dòng dõi thế nào không quan trọng, quan trọng là gia thế trong sạch có nhân phẩm, Nhàn Ngọc cũng thích.”
An Nhàn Ngọc chưa lấy chồng, nhắc đến hôn sự khó tránh ngượng ngùng, gương mặt đỏ hồng, cúi đầu không nói gì.
Chu Hạc Lam ngồi đối diện nàng ánh mắt hơi lóe, bỗng nói với An Trường Khanh: “Năm nay bệ hạ mở ân khoa, ta muốn đi thử xem.”
“Đây là chuyện tốt.” An Trường Khanh gật đầu nói: “Hiện giờ triều đình đang cần nhân tài, lấy học thức tài cán của ngươi, nếu tham gia, có thể chiếm một vị trí nhỏ. Ngươi không nói, ta cũng chuẩn bị viết thư nói với ngươi.”
Chu Hạc Lam có chút quẫn bách: “Nếu đi thi cử xuất sĩ, sợ sau này không được theo Vương gia sai phái nữa.”
Lúc trước là An Trường Khanh ra tay cứu giúp, kéo gã và mẫu thân ra khỏi vũng bùn, gã từng nói qua cả đời này nguyện làm trâu làm ngựa cho An Trường Khanh, làm nô tài đền ân tình. Nhưng giờ trong lòng gã có người, xuất hiện một phần tư tâm. Mặc dù biết rõ thân phận hai người khác nhau như trời với đất, nhưng vẫn muốn tận lực đánh cược vì nàng.
Gã không phải người tham luyến quyền thế, nhưng không muốn để nữ tử mình yêu mến vì gả cho người thấp kém mà bị người ta nghị luận hay thương hại. Nếu gã muốn cầu hôn, sẽ lấy kim bảng đề danh làm sính lễ.
An Trường Khanh vỗ vai gã, nghiêm túc nói: “Trước đây ta từng nói, ta cứu ngươi không phải vì cần ngươi báo đáp. Ngươi vốn là người tự do, không cần bận tâm đến ta. Huống hồ nếu ngươi đi con đường làm quan, ngày sau tận trung vì nước, cũng coi như là giúp ta.”
Khi nói chuyện, ánh mắt y vẫn thanh triệt, hiển nhiên đều là lời thiệt lòng. Chu Hạc Lam thoải mái cười, nâng chén rượu kính y: “Được, ta nhất định dốc toàn lực.”
Cố nhân cửu biệt gặp lại, khó tránh uống nhiều mấy chén. Ngay cả Dư thị và Chu mẫu cũng uống chút rượu. Chờ tan tiệc, Dư thị và Chu mẫu không thắng được lực rượu, đã về viện nghỉ ngơi trước. Tửu lượng của An Trường Khanh không tốt lắm, đã hơi say, gọi một tiếng, đã được An Phúc đỡ về viện uống canh giải rượu.
Nhất thời phòng khách chỉ còn lại An Nhàn Ngọc và Chu Hạc Lam.
Chu Hạc Lam uống hết rượu, nhưng không có ý say, đôi mắt đen nhánh sâu thêm vài phần, cho dù không có người khác ở đây, gã vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp. Chẳng qua cảm giác say vẫn khiến người ta xúc động, gã đứng dậy vái chào An Nhàn Ngọc, trầm giọng nói: “Ngày mai ta đi tìm nhà, chờ đặt mua nhà xong sẽ dọn ra vương phủ, chuyên tâm chuẩn bị thi cử.”
Gã nói không đầu không đuôi, An Nhàn Ngọc lại hiểu, nàng uốn gối trả lễ, nhẹ giọng nói: “Lời ca ca nói trong bữa tiệc, cũng là lời ta muốn nói.”
Ánh mắt Chu Hạc Lam nhu hòa, lắc đầu nói: “Tiểu thư có phẩm tính cao khiết, mà ta không đành lòng nhìn nữ tử mình thương chịu khổ cùng ta.”
Dứt lời lại vái chào, sau đó cũng không ở lâu, cáo lui trước.
***
An Trường Khanh về phòng uống canh giải rượu, nghỉ ngơi chốc lát, khi tỉnh lại, liền thấy trong phòng đã đốt nến, một người ngồi bên cạnh cái bàn cách đó không xa. Có lẽ nam nhân mới từ trong cung tới, ngay cả long bào cũng chưa kịp thay. Lúc y ngủ, hắn ngồi bên bàn xem công văn.
“Giờ nào rồi?” An Trường Khanh chống tay ngồi dậy, bởi vì mới tỉnh ngủ, thanh âm còn mang theo giọng mũi.
“Giờ Tuất.” Tiêu Chỉ Qua buông công văn trong tay, nâng tay rót cốc trà ấm đưa cho y.
An Trường Khanh lấy chén trà uống ừng ực, tinh thần mới thư thái: “Không phải đã nói nếu ngài nhiều việc thì không cần tới sao?”
Hôm nay đón gió tẩy trần cho Dư thị và An Nhàn Ngọc, Tiêu Chỉ Qua vốn muốn đến cùng y. Đáng tiếc bị chuyện trong triều vướng tay vướng chân, hơn nữa hiện giờ hắn là thiên tử, xuất cung một chuyến cũng gây tiếng động lớn, An Trường Khanh liền không cho hắn tới, chỉ nói ngày khác mời hai người Dư thị tiến cung rồi gặp.
Nào biết ban đêm người này vẫn tùy hứng xuất cung, thậm chí mang theo công văn chưa xử lý tới.
“Nếu ta không tới, sao biết Nhạ Nhạ giấu ta uống rượu?” Tiêu Chỉ Qua ngồi ở mép giường, nâng cằm y lên, càn quét khoang miệng một trận rồi nhíu mày nói: “Mùi rượu thật nặng, xem ra uống khá nhiều, nên phạt.”
Nói xong không đợi An Trường Khanh cãi lại, đè người hôn hồi lâu.
An Trường Khanh muốn đẩy hắn ra, chỉ tiếc bây giờ Tiêu Chỉ Qua hiểu thấu chỗ yêu thích của y, hai ba cái hôn liền bị hắn làm cho choáng váng vứt bỏ khôi giáp, bàn tay ấn trên vai hắn cũng mềm như bông không còn sức lực.
Nụ hôn kết thúc, Tiêu Chỉ Qua mới miễn cưỡng hài lòng, bàn tay đặt bên eo y, ngữ điệu ái muội nói: “Hôm nay trẫm ngủ lại phủ Nhạn Vương, ý Nhạn Vương thế nào?”
An Trường Khanh nhẹ nhàng liếc hắn, đẩy người ra nói: “Không ra gì, sợ là ngày mai danh tiếng Nhạn Vương dùng thuật hồ ly hoặc chủ sẽ vang dội hơn.”
“Những người đó cũng không nói sai,“ Tiêu Chỉ Qua tự nhiên cởi giày: “Không phải trong tiểu thoại bản đã viết sao? Nhạ Nhạ vốn là Hồ Vương chuyển thế......”
An Trường Khanh cố ý căng mặt, bị lời của hắn làm không nhịn được cười rộ lên, nửa quỳ duỗi tay sờ soạng tay áo cùng bên hông hắn: “Có phải ngài lại giấu tiểu thoại bản không? Không phải đã bảo ngài xem ít thôi......”
Cái tốt không học, toàn học mấy lời linh tinh. Những tiểu thoại bản đó thật sự quá hại người!
“Không có, không tin ngươi tìm xem.” Tiêu Chỉ Qua giang hai cánh tay ra, làm vẻ thản nhiên cho người kiểm tra. An Trường Khanh không tin tà, lục soát từ trên xuống dưới trong chốc lát, thật sự không tìm được, hừ một tiếng nói: “Nói không chừng giấu ở chỗ khác, chờ ta hồi cung rồi tìm sau.”
Tiêu Chỉ Qua khụ một tiếng, thuận thế ôm người vào lòng, để y càng dính chặt vào mình, nói sang chuyện khác: “Sắp tới đông chí, đây là tiết khánh đầu tiên khi ta đăng cơ, chúc mừng với dân. Nhạ Nhạ cảm thấy nên làm thế nào?”
Đến đông chí, trên phố bất luận phú quý nghèo hèn đều đổi bộ đồ mới, chuẩn bị đồ ăn thức uống, cúng bái tổ tiên. Mà hoàng đế phải tế thiên ngoài thành, đủ loại quan lại bãi triều tu mộc, chúc mừng lẫn nhau.
Những năm trước quốc lực cường thịnh, đông chí đặc biệt long trọng, các nơi đều có lễ mừng. Sau này quốc lực suy giảm, chỉ có Nghiệp Kinh phồn hoa mới náo nhiệt một chút.
Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, vì để yên ổn lòng người, cũng vì để chúc mừng cùng dân chúng, nhất định đông chí lần này phải làm lớn. Nhưng nên làm thế nào thành vấn đề khó khăn. Tuy nói chiến loạn đã định, nhưng bá tánh chịu khổ vì chiến loạn còn đang nghỉ ngơi lấy sức. Lễ mừng đông chí này, đã muốn làm lớn, nhưng không thể quá xa hoa lãng phí, tốt nhất có thể để bá tánh cùng mừng, mới đạt được mục đích.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Tha hồ tìm, có thể tìm được tiểu thoại bản ta giấu thì ta thua (đắc ý)