Sau khi bữa tiệc kết thúc, chúng triều thần liền về nhà đón đông chí. Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh di giá đến Càn Chính Cung tiếp tục gia yến. Trong cung không có nhiều người, hôm nay Đại Trưởng công chúa và phò mã đều vào cung, còn có Dư thị và An Nhàn Ngọc, tính ra cũng chỉ có tám người. Thượng Thiện Ti mới bị chỉnh lý, cũng không dám chuẩn bị gia yến quá mức xa hoa, trái lại sáng tạo dùng khoai ngọt trộn lẫn bột mì, làm sủi cảo đủ loại nhân, để bọn họ ăn món ngon.
Chờ dùng gia yến xong, Đại Trưởng công chúa theo phò mã đến Thái gia, An Trường Khanh tự đưa Dư thị và An Nhàn Ngọc về vương phủ. Chờ an trí tất cả thỏa đáng, đã đến hoàng hôn. Vào đông trời nhanh tối, lúc này đã không thấy tà dương, chỉ còn sắc trời tối tăm.
An Trường Khanh đổi xiêm y ngày thường, dắt ngựa, chuẩn bị hồi cung. Đông chí năm nay, Tiêu Chỉ Qua và hai đứa nhỏ đều ở trong cung, nếu An Trường Khanh không về, nhất định ngày mai Tiêu Chỉ Qua sẽ tìm y “đòi lời giải thích“.
Nhưng y mới giục ngựa ra cửa, liền thấy một chiếc xe ngựa khiêm tốn đậu ở đất trống trước cửa. Tuy mã phu rất lạ mặt, nhưng lúc này chờ ở cửa vương phủ, phỏng chừng không có ai khác. Y xuống ngựa, nhấc mành xe ngựa lên thăm dò, quả nhiên Tiêu Chỉ Qua ngồi bên trong.
Không biết những cấm vệ quân không chỗ nào không có mặt đang ẩn thân nơi nào, cũng không thấy bóng dáng. Tiêu Chỉ Qua mặc trang phục màu đen bình thường ngồi ngay ngắn trong xe, dùng phát quan cột tóc, lúc nhìn thấy An Trường Khanh khẽ hất mày, có vài phần bĩ khí binh nghiệp.
“Sao ngài lại xuất cung? Cấm vệ quân đâu?” An Trường Khanh thuận thế lên xe, buông mành xuống.
“Hôm nay không có việc gì, muốn mời Nhạn Vương dạo chơi Nghiệp Kinh cùng trẫm.” Tiêu Chỉ Qua cười, thuận thế kéo người đến ôm lấy, vùi đầu thật sâu vào cổ y hít một hơi.
Hiện giờ Tiêu Chỉ Qua đặc biệt thích ôm y, An Trường Khanh nói mấy lần cũng không có tác dụng, dứt khoát mặc hắn ôm. Nhưng trong lòng vẫn có chút không yên tâm, xốc mành cửa xe nhìn xung quanh bên ngoài: “Không mang theo cấm vệ quân sợ là không an toàn. Ngài cũng không tiện lộ diện.”
“Họ ẩn trong tối đi theo, sẽ không xảy ra chuyện rắc rối.” Tiêu Chỉ Qua buông mành, quay mặt y lại đối diện mình, nói: “Đã lâu chúng ta không dạo chơi rồi.”
Làm hoàng đế có ít điều không tốt, không thể giục ngựa dẫn y đi khắp Nghiệp Kinh, tự mua điểm tâm và kẹo đậu phộng cho y. Ngẫu nhiên mang ít cấm vệ quân, những thần tử đó còn muốn tận tình khuyên bảo gì mà “Thiên kim chi tử không ngồi thùy đường”, sợ hắn có gì sơ xuất. Tiêu Chỉ Qua nghe đến lỗ tai mọc kén, khi ra ngoài chỉ có thể mang đủ cấm vệ quân.
An Trường Khanh cầm ngón tay của hắn nghịch, cười nói: “Vậy hôm nay thần sẽ đi dạo với bệ hạ. Bệ hạ muốn đi đâu trước?”
“Đến Tam Vị Trai trước.” Tiêu Chỉ Qua phân phó xa phu lái xe đến Tam Vị Trai, nói với y: “Đã lâu chưa mua điểm tâm cho ngươi, tuy tay nghề của Thượng Thiện Ti không tồi, nhưng cảm thấy không có hương vị ngon như bên ngoài.”
An Trường Khanh thích ngọt, ngày thường thích điểm tâm của Tam Vị Trai và kẹo đậu phộng của cửa hàng kẹo nhất. Trước đây khi Tiêu Chỉ Qua hạ triều sẽ thuận đường mua về. Hiện giờ ở trong cung, ngày ngày đều ăn sơn trân hải vị, An Trường Khanh ăn rất ít. Tuy ngoài miệng y nói không, nhưng Tiêu Chỉ Qua biết nhất định y thích ăn mấy thứ kia hơn.
Nếu đã xuất cung thì đặc biệt dẫn y đi mua.
Mặc dù là đông chí, hôm nay Tam Vị Trai vẫn mở cửa, không ít người đến mua điểm tâm về nhà, Tiêu Chỉ Qua không tiện lộ diện, liền nói mấy tên bánh, bảo xa phu đi mua.
Ở cửa hàng hôm nay là chưởng quầy thường tiếp đãi Tiêu Chỉ Qua, nghe xa phu nói một chuỗi tên điểm tâm quen thuộc, liền giật mình trong lòng, duỗi cổ nhìn xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa bình thường. Ông thầm nghĩ hiện giờ Bắc Chiến Vương đã là hoàng đế, hẳn không đến mức ăn những điểm tâm trên phố, liền lắc đầu tiếp tục gói điểm tâm, sau khi gói xong lại vui tươi hớn hở thêm mấy điểm tâm khẩu vị mới để giới thiệu.
Xa phu đưa gói điểm tâm đến, Tiêu Chỉ Qua lại bảo xa phu đi mua kẹo đậu phộng. Cửa hàng bán kẹo đậu phộng kia, là do đôi lão phu thê mở bán, làm kẹo đậu phộng ngọt mà không ngấy. Nhưng khi bọn họ đi đến, cửa hàng không mở, nghĩ họ đã về nhà đón đông chí.
An Trường Khanh cầm một khối điểm tâm cắn một miếng, cười nói: “Người khác đều vội vàng về nhà đón đông chí, mà bệ hạ lại sốt ruột chạy ra ngoài.”
Tiêu Chỉ Qua ăn nửa khối điểm tâm còn lại trong tay y, mới nói: “Nhạn Vương không về nhà, chẳng phải trẫm nên đi tìm sao?”
An Trường Khanh nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, không tranh cãi với hắn, chuyển ánh mắt, liền bảo xa phu đi đến thiện đường.
Nghiệp Kinh là nơi phồn hoa, bây giờ lại là đông chí, mỗi nhà đều thắp đèn, tuy trên đường phố quạnh quẽ không ít, nhưng cửa sổ các nhà đều chiếu ánh sáng ấm áp hòa thuận, cũng không có vẻ tiêu điều.
Xe ngựa đi qua phố dài, chuyển hướng đến một con hẻm, liền có thể nhìn thấy thiện đường.
Nơi ở bị bỏ hoang được trưng dụng để xây dựng thiện đường, trước thiện đường đều dựng lều tranh, trước lều tranh đặt hai bếp lò lớn, trên bếp lò đặt nồi to, trong nồi lượn lờ khí nóng, mơ hồ có thể ngửi thấy hương khoai ngọt.
Lúc này sắc trời đã tối, bá tánh có nhà che thân đều về đoàn tụ với người thân, chỉ có ít người không nhà để về, liền đến gần bếp lò của thiện đường, vừa sưởi ấm vừa cầm khoai ngọt cẩn thận ăn, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.
Xe ngựa của họ dừng ở đầu hẻm, nhìn hướng thiện đường. An Trường Khanh thở dài: “Không biết bá tánh nơi khác có thể đón đông chí như vậy không.”
Tuy chính lệnh đã đưa tới các địa phương, nhưng khó tránh quan viên địa phương ngồi không ăn bám hoặc bằng mặt không bằng lòng, không làm theo lệnh.
Tiêu Chỉ Qua vỗ vai y, thanh âm hơi trầm xuống nói: “Năm nay thì chưa biết, nhưng cho ta hai ba năm, nhất định để bá tánh cơm no áo ấm.”
Hai người âm thầm thị sát các thiện đường ngoài thành một lần, tới giờ Tuất mới hồi cung.
Trong Càn Chính Cung, Tiêu An Hoành cùng Tiêu An Châu đang ầm ĩ không chịu ngủ. Trước khi hai huynh muội ngủ thì cha vẫn còn ở đó, tỉnh dậy không gặp người, mặc kệ thế nào cũng không dỗ được, oa oa khóc lóc tìm cha.
Uông Dục và Hàn Chương nhìn thấy hai người như thấy cứu tinh, mỗi người bế thái tử và Tùy Châu công chúa đến, vẻ mặt đau khổ nói: “Thái tử và công chúa điện hạ tỉnh dậy liền tìm bệ hạ và Vương gia, bọn nô tài không sao dỗ được.”
An Trường Khanh nhướng mày, lại gần nhìn, thấy hai huynh muội đều sét đánh không mưa, không có chút nước mắt. Tiêu An Châu nhìn thấy y liền ngừng tiếng khóc, duỗi cánh tay nhỏ trắng nộn nói: “Cha! Cha! Ôm ôm.”
Tiêu An Hành phản ứng hơi chậm, nhưng cũng ngừng khóc nỉ non, phụ họa nói: “Ôm ôm.”
An Trường Khanh muốn duỗi tay bế, Tiêu Chỉ Qua đã mỗi tay bế một đứa, rất bất mãn nói với Tiêu An Hoành: “Muội muội khóc thì thôi, con đường đường là Thái tử, sao cũng khóc nhè?”
Tiêu An Hoành mờ mịt nhìn hắn, mím miệng. Tiêu An Châu như tiểu quỷ, dù nghe hiểu hay không, cũng ê ê a a ồn ào một trận.
Tiêu Chỉ Qua trắng trợn thiên vị, càng nhìn con gái nhỏ càng cảm thấy đáng yêu, nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Tiêu An Hoành cũng hiểu mình bị lạnh nhạt, rất không vui mà xoay người, duỗi tay nhỏ về phía An Trường Khanh, miệng gọi “Cha” không ngừng.
“Ngài thật biết bắt nạt con trai ngài.” An Trường Khanh bế Tiêu An Hoành đang ủy khuất không thôi, tức giận nói.
“Sao lại bảo bắt nạt nó? Đường đường là thái tử, tất nhiên phải ổn trọng, sao có thể tranh sủng với muội muội?” Tiêu Chỉ Qua đúng lý hợp tình đặt con gái lên vai, làm đại mã cho cô bé cưỡi.
An Trường Khanh không chút khách khí lườm hắn, còn chưa nói gì, liền thấy Tiêu Chỉ Qua cứng đờ, sau đó nói: “An Châu, có phải con vừa tiểu không?”
Tiêu An Châu: “Giá! Giá!”
Nhũ mẫu hầu hạ bên cạnh vội vàng tiến lên xem xét, tức khắc sắc mặt hơi trắng bệch, run giọng nói: “Bệ hạ thứ tội...... đúng là công chúa điện hạ vừa tiểu, nô tỳ đi thay y phục cho điện hạ......”
Lần đầu tiên Tiêu An Châu cưỡi đại mã, đã tiểu lên cổ phụ hoàng.
“Đáng lắm.” An Trường Khanh bế Tiêu An Hoành tươi cười không chút độ lượng, lại bảo nhũ mẫu bế Tiêu An Châu đi đổi tã và xiêm y.
Tiêu Chỉ Qua ho khan một tiếng, nhéo khuôn mặt của con gái, cố ý sừng sộ hỏi: “Nhóc đáng ghét, dám tiểu lên phụ hoàng con, lần sau còn dám không?”
Tiêu An Châu mở to hai mắt, chân dùng sức đạp: “Giá!”
Sắc mặt hoàng đế bệ hạ xanh mét. An Trường Khanh nhịn cười thúc giục hắn đi tắm rửa thay quần áo, cung nhân bên cạnh buồn cười mà không dám cười, đè nặng ý cười cúi thấp đầu xuống.
***
Đông chí bãi triều ba ngày, Tiêu Chỉ Qua khó được nhàn rỗi, liền ở Càn Chính Cung trông con.
Không biết hắn nghe nói ở đâu, nói con nít phải uốn nắn từ nhỏ. Hôm nay không có việc gì, liền bế thái tử vào lòng, tìm quyển Trị Quốc Cương đọc cho nhóc. Nói là từ nhỏ nghe nhiều quen tai, lớn lên mới có thể trở thành minh quân, tiếp nhận gánh nặng của hắn.
Tiêu An Hoành dựa vào lòng phụ hoàng nhóc, đôi mắt to chớp chớp đáng thương, mơ màng sắp ngủ. An Trường Khanh dở khóc dở cười, thấy hắn đọc rất vui vẻ, cũng chỉ có thể mặc hắn.
Hai người đang trông con, liền thấy Hàn Chương vội vàng từ ngoài tiến vào, bình lui cung nhân hầu hạ, thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Nhạn Vương, bên thôn trang truyền tin, nói người kia sắp không xong, ước chừng kéo dài qua đêm nay.”
Ông nói rất mịt mờ, nhưng xưng hô như vậy, chỉ có phế Thái tử Tiêu Kỳ Án.
Sau khi mưu nghịch bức vua thoái vị thất bại, Tiêu Kỳ Án bị Tiêu Chỉ Qua bắt. Sau đó Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, tuyên bố với bên ngoài là Thái tử giết cha diệt quân, tội không thể tha, đã đền tội. Nhưng thực tế, lại âm thầm nhốt gã ở một thôn trang ngoài thành, người chủ động thỉnh cầu đến trông nom gã, chính là phế Thái tử phi Tưởng Tiêu Tình từng bị đuổi đến chùa cắt tóc tu hành.
Tiêu Chỉ Qua từng nói, sẽ không dễ dàng để Tiêu Kỳ Án chết, súc sinh lấy việc ngược đãi người khác tìm niềm vui như gã, nên tự nếm thử đủ loại đau khổ đó.
Hắn biết Tưởng Tiêu Tình hận Tiêu Kỳ Án thấu xương, chuyện hắn làm, chỉ là thuận theo thỉnh cầu của Tưởng Tiêu Tình, đưa hai người họ đến thôn trang ngoài thành. Trên thôn trang có người trông coi, cũng có mấy nô bộc hầu hạ cuộc sống hàng ngày, nhưng những nô bộc đó chỉ nghe Tưởng Tiêu Tình.
Sau khi ném người qua đó, Tiêu Chỉ Qua liền không chú ý đến, không ngờ chỉ hai ba tháng, Tiêu Kỳ Án đã chịu đựng không nổi.
“Xảy ra chuyện gì? Tưởng phu nhân thì sao?” Tiêu Chỉ Qua hỏi.
Chuyện trên thôn trang đều giao cho Hàn Chương xử lý, ông nói: “Nghe nói đông chí hôm qua, Tưởng phu nhân nhớ đứa con bị sảy mà bi thống trong lòng, xuống tay hơi tàn nhẫn, dùng roi...... Sau đó lại để người chịu rét một đêm bên ngoài, sáng hôm nay liền phát sốt, đại phu đến khám nói sợ không cứu được...... Tưởng phu nhân vẫn như thường, chỉ nhờ người truyền lời, hỏi bệ hạ muốn đi xem hay không, nếu không xem, chờ người chết, phu nhân sẽ đốt xác.”
Cố nhân nói lòng dạ phụ nhân độc nhất, với Tiêu Kỳ Án, Tưởng Tiêu Tình hận không thể ăn tươi nuốt sống. Rất nhiều biện pháp tra tấn người kia, nghe mà cảm thận sợ hãi.
Tiêu Chỉ Qua trầm ngâm một lát, nói: “Chuẩn bị xa giá, trẫm đi xem, đừng kinh động người khác.”
Hàn Chương hiểu ý của hắn, lui xuống chuẩn bị.
“Ta đi cùng ngài.” An Trường Khanh nói.
Tiêu Chỉ Qua suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu, đến thôn trang ngoài thành với y.
Thôn trang vắng lặng tiêu điều, xe ngựa nhẹ nhàng vào thôn trang, thấy Tưởng Tiêu Tình đã chờ trên đường. Nàng mặc tố y kinh xoa không thoa phấn, biểu tình lãnh đạm hơn trước rất nhiều, không cố ra vẻ đoan trang hào phóng, thấy Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh, chỉ hành lễ chào hỏi, nói: “Người ở thiên phòng.”
Hai người gật đầu, liền được hạ nhân dẫn đến thiên phòng.
Thiên phòng trống trải âm u, chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn, không đốt lò sưởi. Tiêu Kỳ Án bệnh nặng nằm trên giường, tứ chi bị dây thừng trói ở cột giường, không cam lòng mà trợn to mắt thở phì phò —— đại phu chưa được lệnh, không dám chữa cho gã.
Tiêu Chỉ Qua đứng xa hai bước nhìn gã. Tiêu Kỳ Án đã gầy tróc, trên cánh tay cùng mắt cá chân còn có vết roi mới và vết thương cũ. Chợt thấy Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh, gã kiệt lực mở to hai mắt nhìn, giãy giụa lên tiếng: “Tiện nhân kia muốn giết ta! Không phải ngươi nói sẽ không để ta chết sao? Ta vẫn chưa muốn chết...... Ngươi, ngươi tìm đại phu cho ta, ta không muốn chết......”
Tiếng nói của gã cũng trở nên khàn khàn khó nghe, giống như cổ họng từng bị thương.
Tiêu Chỉ Qua lạnh mặt nhìn gã hấp hối giãy giụa: “Bộ dáng của ngươi hiện giờ, cũng xứng với “đức hạnh” của ngươi.”
Phế Thái tử trước đây gió mát trăng thanh, phiên phiên công tử. Dù chuyện ác của gã đã được tuyên bố ra ngoài, có người nhìn gương mặt đoan chính ôn hòa của gã, có lẽ vẫn sinh ra nghi vấn, những chuyện ác đó, thật sự là gã làm sao?
—— không khác mặt người dạ thú.
Giờ gã gầy gò, hốc mắt hãm sâu, xương gò má cao, tứ chi gầy tróc ốm yếu, so với bộ dáng trước đây thì thế này hợp với gã hơn.
Tiêu Kỳ Án nghẹn lời, bỗng nhiên phát cuồng, gã gào rống lên như dã thú: “Ngươi cho rằng ngươi tốt hơn ta chỗ nào?! Ngươi ném ta cho tiện nhân kia tra tấn! Ả chính là kẻ điên! Ngươi tốt hơn ta chỗ nào hả? Hả?”
Gã gào rồi khóc thét lên: “Ả chính là tiện nhân! Kẻ điên! Ả dám đối xử với trẫm như vậy! Trẫm sẽ không tha cho ả!”
Hai chân gã không ngừng đạp lung tung, chăn mỏng trên người bị đá văng, quần đã bị nước tiểu làm ướt vạch ra vết lõm rõ ràng, An Trường Khanh nhìn lướt qua liền nhíu mày dời mắt. Đều là nam nhân, tất nhiên y biết giờ Tiêu Kỳ Án có gì khác —— gã đã mất thứ kia rồi.
Khó trách gã điên thành như vậy. Nhưng An Trường Khanh không có chút thương cảm gã. Gã vì sung sướng nhất thời, khi hành hạ nữ tử đến chết tìm niềm vui, nên nghĩ sẽ gặp báo ứng.
Kết cục của Tiêu Kỳ Án còn thê thảm hơn hắn tưởng tượng, Tiêu Chỉ Qua hơi hài lòng, chán ghét mà thu hồi ánh mắt, chuẩn bị rời đi với An Trường Khanh. Tiêu Kỳ Án ở sau kêu khóc nói: “Không được đi! Các ngươi cứ giết ta, ta không muốn bị tiện phụ kia tra tấn, giết ta đi......”
Hai người không quay đầu lại, bước ra cánh cửa, liền có hạ nhân đóng cửa phòng, chỉ có thanh âm điên khùng của Tiêu Kỳ Án truyền ra, gã lại không muốn chết nữa, cầu xin Tiêu Chỉ Qua tìm đại phu cho gã......
Tưởng Tiêu Tình chờ ở bên ngoài. Ngày trước Tưởng gia theo Tiêu Kỳ Án tạo phản, nam đinh bị trảm nữ quyến bị lưu đày. Tưởng Tiêu Tình “thực sự” bị đưa đến chùa tu hành cũng đã bí mật xử tử. Hiện giờ được hạ nhân thôn trang gọi một tiếng Tưởng phu nhân.
Tiêu Chỉ Qua không định ở lâu, nhưng Tiêu Kỳ Án chết, Tưởng Tiêu Tình cũng nên có nơi để đi. Kỳ thật Tưởng Tiêu Tình không hẳn là hoàn toàn vô tội, nhưng nàng vì trả thù Thái tử, cung cấp không ít tin tức cho Tiêu Chỉ Qua, cho nên Tiêu Chỉ Qua có qua có lại giữ mạng của nàng. Nếu nàng nguyện ý, có thể mai danh ẩn tích đi tha hương, sống cuộc sống bình thường.
“Thi thể của Tiêu Kỳ Án giao cho ngươi xử trí. Sau này, ngươi mai danh ẩn tích, rời khỏi Nghiệp Kinh đi.” Tiêu Chỉ Qua nói với nàng.
Tưởng Tiêu Tình lại lắc đầu: “Tạ bệ hạ khoan hồng, nhưng trên tay ta dính không ít máu, đến nông nỗi hôm nay, đều là báo ứng của ta. Tiêu Kỳ Án đã đền nợ máu, nhưng cả đời ta không trả hết. Nếu bệ hạ không chê, cho phép ta đến chùa ni cô xuất gia, quãng đời còn lại tụng kinh cầu phúc cho người chết oan. Nếu bệ hạ không đồng ý, ta kết thúc ở thôn trang này cũng được.”
Biểu tình của nàng vô bi vô hỉ, đáy mắt như giếng cạn không gợn sóng.
Tiêu Chỉ Qua không muốn làm khó nàng. Nói: “Tự ngươi chọn đi.”
Sau đó liền dẫn An Trường Khanh rời đi. Trên đường trở về, không khí hơi nặng nề. Thật ra không phải Tiêu Chỉ Qua không vui, chỉ là nhất thời không biết nên nói cái gì. An Trường Khanh thấy hắn trầm mặt, cho rằng hắn nhớ tới chuyện cũ, kéo tay hắn chủ động nói: “Ngày mai chúng ta đưa An Hoành cùng An Châu đi tế bái mẫu hậu đi.”
Sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, liền truy phong Lệ tần làm Hoàng Thái Hậu. Lại để người chọn canh giờ tốt dời quan, đưa quan tài của Lệ tần vào hậu lăng, hưởng hương khói của con cháu đời sau. Bình thường vào đông chí đều phải hiến tế tổ tiên, Tiêu Chỉ Qua là thiên tử, đông chí lại vội vàng hiến tế thiên địa tông miếu, chưa kịp đi tế bái sinh mẫu.
“Cũng được.” Tiêu Chỉ Qua thở ra một hơi, nói: “Để mẫu hậu gặp An Hoành và An Châu. Thấy chúng ta sống tốt, người cũng có thể yên tâm.”
An Trường Khanh “ừ” một tiếng, cố ý sát gần hắn, đưa hai tay vào trong áo hắn: “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi.”
“Ừ.” Tiêu Chỉ Qua sưởi ấm đôi tay y, lông mày giãn ra, đáy mắt chứa đầy tình ý ôn nhu.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng (uy nghiêm): Không được tiểu lên người phụ hoàng nữa, biết chưa?
Tiểu công chúa: A! (Biết rồi, lần sau vẫn dám)
Thái tử: Vỗ tay.jpg