Sân băng cực lớn, mấy trăm tinh nhuệ chờ xuất phát, chỉ đợi một tiếng lệnh vang lên, liền muốn đi đoạt cờ. Tiêu Chỉ Qua một thân hắc y đứng giữa rất nhiều tướng sĩ, lại cố ý sai người đặt thêm một chiếc cờ chữ “Qua” đế đen mạ vàng trong lệnh kỳ, giương giọng nói: “Các ngươi đều lấy toàn lực, nếu có thể thắng trẫm, sẽ có trọng thưởng khác!”
Những binh lính này đều còn trẻ, chưa nghiên cứu rõ bè lũ xu nịnh ở quan trường. Trước mắt nghe Tiêu Chỉ Qua nói thế, tức khắc đều nhiệt huyết sôi trào, xoa tay hăm he.
Nghe thấy một tiếng lệnh vang bên bờ, mọi người tức khắc như mũi tên rời dây cung bay nhanh, giày trượt băng lần lượt hoạt động trên mặt băng, như sao băng lướt thật nhanh. Các tướng sĩ tham gia thương đẳng bừng bừng muốn thắng Tiêu Chỉ Qua, nhưng không ngờ động tác của Tiêu Chỉ Qua nhanh hơn bọn họ nghĩ nhiều, tiếng lệnh vừa vang, hắn đã xông ra đầu tiên.
Chỉ thấy trước mấy trăm tướng sĩ, một thân ảnh màu đen như hùng ưng như cô lang chạy như bay, gió lạnh phần phật hất bay góc áo cùng đuôi tóc của hắn, tựa như trở lại thời niên thiếu hăm hở. Nếu không có quá khứ trắc trở, lúc niên thiếu, có lẽ Tiêu Chỉ Qua cũng buông thả phấn chấn như thế.
An Trường Khanh mở to mắt nhìn, cầm lòng không đậu đứng dậy, đôi tay khẩn trương bám lấy tay vịn, cúi người nhìn chằm chằm bóng đen bên ngoài.
Trong sân, Tiêu Chỉ Qua vẫn điêu luyện, hắn nghiêng mặt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu Lâu, nhìn thấy thân ảnh của An Trường Khanh. Khóe miệng hắn cong lên, lại quay đầu nhìn đám Thân Đồ Lương đang ra sức đuổi theo hắn, giương giọng nói một câu: “Nhạn Vương đang đợi trẫm, không tốn nhiều thời gian với các ngươi.”
Dứt lời, lấy tốc độ nhanh hơn lúc trước vọt tới bên cờ chữ “Qua” phấp phới trong gió.
Thân Đồ Lương đuổi theo sau hắn nghẹn họng nhìn trân trối, động tác dưới chân cũng cả kinh cứng lại, đợi phản ứng lại, đã thấy Tiêu Chỉ Qua cách bọn họ hơn trăm bước, mà khoảng cách này vẫn không ngừng kéo dài.
Thân Đồ Lương rùng mình, lập tức ngưng thần ra sức đuổi theo......
Tiêu Chỉ Qua đoạt đệ nhất không ngoài dự kiến, tay hắn cầm cờ chữ “Qua” đế đen mạ vàng, khoanh tay nhìn các tướng sĩ đuổi theo, ngữ khí rất tùy tiện: “Các ngươi kém trẫm quá nhiều, cần khổ luyện thêm.”
Nhưng mà tướng sĩ ở đây đều tâm phục khẩu phục, nghe vậy càng hổ thẹn, nhiệt huyết trong lòng quay cuồng sôi trào không thôi: “Bọn ta nguyện đi theo bước chân bệ hạ! Tuyệt không làm bệ hạ thất vọng!”
Trong bọn họ, rất nhiều người chỉ nghe nói hung danh của Bắc Chiến Vương, đây là lần đầu chính mắt thấy sự dũng mãnh của người này. Chỉ là băng hi nho nhỏ có thể xuất sắc như thế, nếu trên chiến trường thật sự, không biết sẽ có phong thái chấn động tứ phương thế nào.
Tiêu Chỉ Qua đoạt khôi thủ cảm thấy mỹ mãn, gật đầu với bọn họ một cái, lại bảo Hàn Chương xướng danh khen ngợi các tướng sĩ, bản thân cầm cờ xí kia lên Lăng Tiêu Lâu.
Trên Lăng Tiêu Lâu, ánh mắt An Trường Khanh long lanh nhìn hắn, chắp tay nói: “Hôm nay chiêm ngưỡng phong thái của bệ hạ, khiến người thán phục.”
“Chỉ là chút tài mọn thôi.” Ngay trước mặt chúng thần, Tiêu Chỉ Qua dè dặt khách sáo một câu, khóe miệng không khỏi cong lên, chậm rãi đi đến trước mặt y, mới thấp giọng nói vào tai y: “Nhạn Vương chỉ có một câu này muốn nói với trẫm sao?”
An Trường Khanh mím môi, lộ xấu hổ, nhưng nhớ tới phong thái vừa rồi của hắn, vẫn không nhịn được mà động tâm, cũng muốn để hắn biết được tâm ý của mình, thấp giọng nói: “Ta...... rất duyệt bệ hạ.”
Tiêu Chỉ Qua cao giọng cười, ngồi xuống bên cạnh y, nói: “Vậy lệnh kỳ này, liền tặng cho Nhạn Vương.”
Quần thần không biết bọn họ thì thầm cái gì, nhưng thấy Tiêu Chỉ Qua vui vẻ, cùng nâng chén chúc mừng. An Trường Khanh nhận lệnh kỳ, đôi mắt cong cong, cuốn lệnh kỳ lại đưa cho Uông Dục. Tiêu Chỉ Qua thấy thế liền lại gần nhắc nhở: “Trẫm đoạt cờ cho Nhạn Vương, Nhạn Vương vẫn chưa cho phần thưởng......”
An Trường Khanh nóng mặt, nhỏ giọng nói: “Ngài muốn thưởng cái gì?”
Tiêu Chỉ Qua chỉ nhìn y cười, nói: “Cho nợ trước, qua mấy ngày nữa sẽ tìm Nhạ Nhạ đòi......”
Ngữ điệu của người này vừa ái muội vừa hàm hồ, có lẽ trong bụng không có ý nghĩ đẹp. Chẳng qua đã đánh cược thì phải chịu thua, An Trường Khanh không phải người quỵt nợ, ngước mắt nhìn hắn thấp thấp nói “được“.
***
Thưởng băng hi xong, đảo mắt sắp đến cuối năm.
Vào ngày tết, bá quan lại bãi triều nghỉ ngơi, nhưng hoàng đế có không ít chuyện. Trừ tổ chức cung yến, mùng một hiến tế thiên địa tông miếu, được quần thần chúc mừng...... Rất nhiều việc đều phải chuẩn bị trước.
Vì Tiêu Chỉ Qua không có hậu cung, việc chiêu đãi cung yến của các phu nhân liền giao cho Đại Trưởng công chúa. Mà An Trường Khanh theo Tiêu Chỉ Qua đến chỗ triều thần, cùng uống với quần thần.
Hai người đều không thích câu nệ quy củ, trước nay không thích phô trương lãng phí, bởi vậy cung yến làm đơn giản hơn mọi năm. Nhưng không thể thiếu ca vũ huyền nhạc, mọi người uống rượu xem múa, cũng coi như hân hoan.
An Trường Khanh ngồi cạnh Tiêu Chỉ Qua, song song dự thính với Tiêu Chỉ Qua.
Hiện giờ quần thần ít nhiều cũng biết tính nết của vị hoàng đế này, biết thỉnh thoảng tính tình hắn không tốt, nhưng kỳ thật không phải quân chủ tùy ý trừng phạt đại thần, thậm chí chỉ cần ngươi không phạm sai, làm tốt chuyện, kỳ thật còn tính bình dị gần gũi.
Nhưng dù vậy, cũng không mấy ai dám đi tìm Tiêu Chỉ Qua uống rượu. Mà Nhạn Vương sóng vai với hoàng đế, lấy mức độ yêu thương của hoàng đế dành cho Nhạn Vương, có lẽ kính Nhạn Vương cũng như nhau. Bởi vậy có không ít người mượn chúc mừng năm mới đi kính An Trường Khanh.
Một buổi cung yến, An Trường Khanh uống không ít rượu, sắc mặt cũng hơi đỏ lên. Tuy mỗi lần kính rượu y chỉ nhấp môi, nhưng tửu lượng của y kém, uống mấy lần cũng thấy lờ đờ mông lung. Toàn dựa vào Tiêu Chỉ Qua bên cạnh đỡ y, mới không ngã trái ngã phải.
Tiêu Chỉ Qua thấy sắc mặt y ửng đỏ, ánh mắt lờ đờ mê mang, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Hắn nhấp môi cười, phân phó Hàn Chương đổi rượu trong bình thành canh giải rượu.
Sau đó có người tới kính rượu, y cũng chỉ uống canh giải rượu, cứ thế chống đỡ tới hết tiệc.
Vì uống một bụng canh giải rượu, An Trường Khanh cũng tán cảm giác say, lúc về Càn Chính Cung với Tiêu Chỉ Qua còn lẩm bẩm oán giận: “Sao bọn họ chỉ kính ta?”
Tiêu Chỉ Qua liền cười: “Ai bảo ngươi dễ nói chuyện.”
“Vậy không phải vì ngài xấu tính sao?” An Trường Khanh bất mãn nói: “Bọn họ sợ ngài, tất nhiên sẽ tới tìm ta.”
Tiêu Chỉ Qua chấn động, cười không dứt: “Bọn họ đều ngóng trông Nhạ Nhạ thổi gió bên gối* cho ta.”
(*Thổi gió bên gối: ví von lời nỉ non của vợ bên tai chồng, tuy là một trận gió nhỏ nhưng có sức công phá lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số chuyện)
“Ta không thổi.” An Trường Khanh liếc hắn, trong mắt lập lòe ánh sáng.
“Vậy ta thổi.” Mắt thấy đã đến Càn Chính Cung, Tiêu Chỉ Qua ôm người vào lòng, thân mật chạm vào vành tai y nói: “Nhạn Vương phải yêu thương ta thật nhiều......”
An Trường Khanh bị lời của hắn làm nóng tai, vội vàng tránh cái ôm của hắn, không nhịn được trừng hắn một cái: “An Hoành cùng An Châu còn ở đây, ngài đoan chính chút, đừng dạy hư chúng.”
Nói xong phất tay áo vào nội điện trước.
Đêm nay là trừ tịch, thái tử cùng Tùy Châu công chúa cũng từng lộ mặt trên cung yến, chỉ là chúng còn nhỏ. Mới lộ diện đã được nhũ mẫu bế đi. Khi hai người An Trường Khanh về, hai huynh muội đã buồn ngủ, nhưng vẫn chống không chịu ngủ.
Từ lúc chúng đầy một tuổi, càng có vẻ khác trẻ con bình thường, sớm thông minh, giờ đã có thể nghe hiểu ít lời. Hôm nay cha nói chờ họ trở về cho chúng tiền mừng tuổi. Tuy không biết tiền mừng tuổi là gì, nhưng hai huynh muội không chờ đến khi cha về thì quyết không chịu ngủ.
An Trường Khanh vừa đến, liền nghe thấy Tiêu An Châu gọi một tiếng “Cha“.
Y lên tiếng, tiến lên xoa khuôn mặt nhỏ của hai huynh muội: “Buồn ngủ rồi?”
Tiêu An Hoành bên cạnh “a” một tiếng, cánh tay nhỏ ôm lấy cánh tay y. Tiêu Chỉ Qua vào sau tiến lên bế mỗi đứa: “Buồn ngủ thì đi ngủ.”
Tiêu An Châu không nghe theo, liên tục nói: “Tiền mừng, tiền mừng!”
Cô bé không biết tiền mừng tuổi, chỉ nhớ có thể có đồ, liền nắm tóc Tiêu Chỉ Qua ầm ĩ.
“Đã chuẩn bị cho các con.” An Trường Khanh dở khóc dở cười, không ngờ mình thuận miệng nói một câu mà hai huynh muội nghe lọt được. Bảo Uông Dục đưa tiền mừng tuổi sớm chuẩn bị đến.
Tiền mừng tuổi dùng hồng bao đựng, bên trên dùng kim phấn viết tên hai huynh muội. An Trường Khanh đặt mỗi cái vào tay hai đứa bé, lúc này hai huynh muội mới hài lòng, cầm hồng bao cười khanh khách.
Tiêu Chỉ Qua bế chúng đến thiên điện, đặt mỗi đứa lên giường nhỏ, lại đặt hồng bao dưới gối mềm của chúng, mới dỗ huynh muội ngoan ngoãn ngủ.
Chờ chúng ngủ say, hai người mới nhẹ nhàng rời khỏi thiên điện.
Tiêu Chỉ Qua nắm tay y chậm rãi đi, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh khó có: “Đây là năm thứ ba chúng ta bên nhau.”
Khánh Lịch năm 15 thành hôn, từ người xa lạ thành phu phu; Khánh Lịch năm 16 đính ước, cùng hội cùng thuyền. Khánh Lịch năm 17, tất cả bụi bặm lắng xuống, bọn họ nắm tay đứng trên đỉnh vương triều.
Chờ qua đêm nay, chính là Xương Thuận nguyên niên* thuộc về bọn họ.
(*Nguyên niên: năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa)
An Trường Khanh xoay người, trong mắt thâm trầm tình ý: “Nguyện sau này tháng đổi năm dời, đều nắm tay cùng quân.”
Tiêu Chỉ Qua trân trọng hôn lên trán y, tiếng nói khàn khàn thuần hậu: “Như ngươi mong muốn.”
Trong chính điện Càn Chính Cung, cung nhân đều đã bình lui, chỉ còn lại An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua. Trong điện đốt địa long, ấm áp hòa hợp. Mùi hương của Long Tiên Hương hòa vào hơi ấm, khiến người sinh ra một loại cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc.
An Trường Khanh tháo phát quan, cởi lễ phục nặng nề, chỉ mặc khinh sam. Tiêu Chỉ Qua lấy lược chải tóc cho y rồi cột lại chỉnh tề, sau đó khom lưng xuống dựa đầu vào vai y thấp giọng nói: “Nhạ Nhạ có nhớ, vẫn nợ ta một phần thưởng không?”
“Hửm?” An Trường Khanh khẽ nâng mặt nhìn hắn.
Tiêu Chỉ Qua cười, khẽ hôn gò má y: “Bây giờ ta đòi thưởng......”
An Trường Khanh không biết trong hồ lô của hắn lại bán thuốc gì, tóm lại không phải chuyện đứng đắn, liền không lên tiếng. Quả nhiên nghe người này tiếp tục nói: “Hậu điện có noãn trì, dùng chính nước suối trên núi...... Đêm nay ngày tốt cảnh đẹp, đúng lúc đi thử noãn trì......”
Liếc hắn thêm một cái, An Trường Khanh không nghĩ ra người này lấy mấy cái kiểu này ở đâu. Nhưng hôm nay là trừ tịch, y cũng không muốn cự tuyệt yêu cầu của hắn, liền nhẹ lên tiếng, đứng dậy cùng đi đến noãn trì ở hậu điện.
Hậu điện làm phòng tắm, bên trong đốt địa long, hơi nước ở noãn trì mờ mịt. Hiển nhiên cung nhân sớm được phân phó, đã chuẩn bị tốt.
Trong trì ngập hơi nước, An Trường Khanh đến gần, đưa chân thử độ ấm, mới cởi xiêm y, dẫm lên bậc chậm rãi đi xuống.
Nước noãn trì qua ngực, y thoải mái thở dài một hơi, nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, gò má y ửng đỏ, rồi lại không chịu được mà quay đầu —— Tiêu Chỉ Qua đã đi vào.
Tiêu Chỉ Qua chạm đến ánh mắt của y, khóe miệng cong lên, sau đó động thủ cởi đai lưng......
......
Ngày thứ hai, khi Hàn Chương tới gọi dậy, Tiêu Chỉ Qua cảm thấy tiền nhân nói “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều” không phải không có đạo lý.
(Tạm dịch: Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới dậy, từ đó vua không ngự triều sớm.)
Hắn nhìn người bên cạnh mông lung buồn ngủ, nghĩ tới mấy thứ tế thiên vớ vẩn, thật sự không muốn đi.
Chỉ tiếc hắn không phải hôn quân, chỉ có thể miễn cưỡng gọi An Trường Khanh dậy, hai người cùng thay quần áo rửa mặt, thay miện phục trang trọng, đi trụ trì việc cúng tế.
Mùng một năm mới, đế vương báo thiên địa, hiến tế tông miếu. Mà Nhạn Vương đứng song song với hắn từ đầu đến cuối, ngay cả chấp lễ cũng giống nhau như đúc.
Quần thần triều bái thấy thế lại có loại cảm giác quả nhiên như vậy. Nếu là lúc đầu có lẽ bọn họ còn ngầm phản đối, nhưng trải qua khoảng thời gian này vô tri vô giác thay đổi, không ít người biết năng lực của Nhạn Vương, nhận ân huệ của y. Thấy tình cảnh này, không ai tiến lên nói một câu không được. Nhiều nhất cũng không chỉ cảm khái một câu, quả nhiên bệ hạ sớm có dự mưu.
Chỉ là lúc này, nói gì cũng muộn.
Hoàng đế và Nhạn Vương dẫn quan lại hoàn thành lễ nghi xong, lại được trăm quan triều bái ở Sùng Chính Điện. Từ hôm nay, sách sử ghi chép chính thức thay đổi thành Xương Thuận nguyên niên, mà An Trường Khanh lấy thân phận Tịnh Kiên Vương, cùng hàng với đế vương.
Hai người bận rộn cả ngày, tới khi sắc trời tối đen, mới có thể nghỉ ngơi. Sau khi kết thúc hiến tế, quan viên lại nghỉ phép, bọn họ cũng có thể nhàn mấy ngày.
An Trường Khanh dựa vào tháp, sai bảo Tiêu Chỉ Qua xoa eo cho mình. Nhạn Vương đáng thương vất vả ngày đêm, tuổi còn trẻ mà eo nhỏ sắp không chịu đựng nổi.
Tiêu Chỉ Qua chột dạ, động tác càng nhẹ nhàng cẩn thận.
Mà thời gian sung sướng chỉ ngắn ngủi đi qua, đến lúc phục hồi tinh thần, đã bắt đầu một năm.
Nha môn phong bút phong ấn mở lại, một đống tấu chương đưa đến trước mặt thiên tử.
Đại sự mở đầu năm, chính là Hồng Lư Tự khanh trước nay không có việc gì dâng lên hai phong quốc thư. Một phong đến từ Tây Khương, một phong đến từ Vũ Trạch.
Từ lúc An Khánh Đế chết đến trước tam triều, Đại Nghiệp đều bế quan toả cảng, không lui tới với nước khác. Mà Hồng Lư Tự cũng thành nơi thanh nhàn. Không ngờ mới khai năm, Tây Khương và Vũ Trạch liên tiếp gửi quốc thư.
Những người khác không biết, Tiêu Chỉ Qua lại biết, giữa hắn và Tiết Vô Y có mấy phen hỗ trợ lẫn nhau, xem như cởi bỏ thiện duyên. Năm trước nghe nói vương cung Tây Khương xảy ra nội loạn, năm sau Tây Khương liền đưa quốc thư, có lẽ Tiết Vô Y có việc muốn nhờ.
Nhưng Vũ Trạch bỗng đưa quốc thư, thật khiến người có chút nghi hoặc. Những năm gần đây, thời điểm bọn họ tiếp xúc với Vũ Trạch, đại khái chỉ có vào đông chí năm ngoái, quan viên nam địa đến Vũ Trạch chọn mua khoai ngọt.
Nếu Vũ Trạch Vương bởi vậy mà đến, khó tránh hành động quá nhanh.
Bởi vậy triều hội nghị luận sôi nổi, ôm cảnh giác với mục đích của hai nước này, cảm thấy bọn họ không có lòng tốt —— đã nhiều năm không lui tới, bỗng nhiên trình quốc thư, muốn phái sứ thần yết kiến thiên tử Đại Nghiệp, hiển nhiên có mưu đồ.
Suy nghĩ của An Trường Khanh và bọn họ không mưu mà hợp. Y luôn nhớ, đời trước chính Vũ Trạch Vương tấn công Đại Nghiệp, chiếm lĩnh Nghiệp Kinh. Ngay cả Tây Khương, vì lui tới quá ít, y cũng chỉ mơ hồ nghe người ta nhắc vài lần, nói quốc nội Tây Khương tranh đấu nghiêm trọng, đã là đại loạn. Nhưng y không biết kỹ càng tỉ mỉ, nhưng xác thật Tây Khương không có uy hiếp đến Đại Nghiệp.
Y vô cùng cảnh giác với mục đích của Vũ Trạch, không nhịn được nói chuyện đời trước Vũ Trạch đánh vào Nghiệp Kinh cho Tiêu Chỉ Qua. Chỉ là lần này y không mượn cớ mơ thấy, nếu Tiêu Chỉ Qua có hỏi, bất luận hắn tin hay không, y đều sẽ nói việc trọng sinh cho hắn.
Bọn họ sớm chiều làm bạn ba năm, cũng có đủ tin tưởng nhau.
Nhưng Tiêu Chỉ Qua nghe xong tuy trầm mặc chốc lát, lại không truy hỏi sao y biết được, ánh mắt sâu thẳm mà vuốt ve ngón tay y, nói một câu: “Quả nhiên Nhạ Nhạ cất giấu bí mật.”
An Trường Khanh nắm lấy tay hắn, ánh mắt thản nhiên: “Vậy bí mật này, ngài muốn nghe không?”
Ai biết Tiêu Chỉ Qua lại lắc đầu: “Luôn cảm thấy bí mật này không quá tốt, Nhạ Nhạ đồng ý nói sao?”
Không ngờ hắn nhạy bén như thế, An Trường Khanh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, đời trước bọn họ có quá nhiều tiếc nuối, nói ra sẽ thêm ưu phiền, liền lắc đầu: “Quả thật không tốt lắm, ta không muốn nói.”
Tiêu Chỉ Qua xoa đầu y, ôn tồn nói: “Thế thì không nói.”
An Trường Khanh cong mắt cười, cầm quốc thư của Vũ Trạch trên bàn: “Vậy nói về Vũ Trạch, ngài cảm thấy Vũ Trạch bỗng đưa quốc thư, là vì chuyện gì?”
“Tuy hiện giờ quốc lực Đại Nghiệp suy yếu, nhưng không chia năm xẻ bảy.” Tiêu Chỉ Qua gõ quốc thư: “Nghe nói Vũ Trạch Vương bây giờ là người thông minh, có lẽ sẽ không như lời ngươi nói, tùy tiện khai chiến với Đại Nghiệp.”
Nếu không phải mưu đồ lãnh thổ Đại Nghiệp, vậy chỉ còn hai khả năng.
Một là thật sự muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Nghiệp, trao đổi thương mậu —— nhưng dù lãnh thổ Vũ Trạch nhỏ, đất màu lại phì nhiêu phong phú, vô cùng dồi dào. Thời gian dài trước đây không trao đổi thương mậu, bây giờ bỗng muốn thiết lập quan hệ ngoại giao, còn phải chờ thương thảo.
Một khả năng còn lại là, Vũ Trạch giống Tây Khương, có thỉnh cầu. Chẳng qua bọn họ yêu cầu cái gì, thì phải đợi sứ thần đến kinh mới có thể biết.
Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh thương thảo một phen, cảm thấy so với âm thầm phỏng đoán, không bằng chờ đối phương phái sứ thần đến, hai bên nói chuyện, cho dù không thể đồng ý, bọn họ cũng không cần sợ hãi Vũ Trạch nho nhỏ.
Trên triều hội hôm sau, Tiêu Chỉ Qua bảo Hồng Lư Tự đưa quốc thư đến Tây Khương cùng Vũ Trạch, hoan nghênh sứ thần hai nước đến Đại Nghiệp, hai bên trao đổi với nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Tết năm nay ta rất vui, hy vọng các ngươi cũng vui.