Sau khi bái đường xong, đôi tân nhân liền bị vây quanh đưa vào động phòng. Tân phòng chính viện của Vương phủ đã sớm thu dọn. Phi hồng quải thải, rất không vui mừng. Hai người ngồi xuống mép giường, hỉ bà đưa một cây kim cân tinh xảo: “Mời tân lang vén khăn voan.”
Tiêu Chỉ Qua lại không cầm, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người bên cạnh, không biết suy nghĩ cái gì.
Không được đáp lại, nụ cười trên mặt hỉ bà cứng đờ, lát sau thật cẩn thận nhắc nhở: “Vương gia?”
Lúc này Tiêu Chỉ Qua mới lấy lại tinh thần, quét mắt liếc bà một cái, nhàn nhạt nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Hỉ bà sớm nghe hung danh của hắn, thấy lúc động phòng trên mặt hắn cũng không vui vẻ, cho rằng hắn không thích tân vương phi, cũng không dám nói thêm gì, âm thầm đồng cảm liếc nhìn An Trường Khanh một cái, liền buông kim cân cùng những người khác đi ra ngoài, thậm chí còn chu đáo đóng cửa phòng.
Trong tân phòng, Tiêu Chỉ Qua cũng không lấy kim cân, mà trực tiếp xốc khăn voan đỏ chướng mắt lên. Đợi khi thấy gương mặt An Trường Khanh, sắc mặt mới tốt hơn chút. Hắn nhíu mi, tựa đang suy nghĩ nên nói gì, rất lâu sau, mới cứng nhắc lại đột ngột hỏi một câu, “Có đói không?”
An Trường Khanh đầy kinh ngạc nhìn hắn. Trước đó vẫn luôn cúi đầu, giờ phút này mới nâng mắt lên, tinh tế đánh giá nam nhân trước mặt --trượng phu mới lấy của y.
Từng rất nhiều năm, y và Tiêu Chỉ Qua mỗi người sống cuộc đời riêng, thậm chí cũng không nhìn kỹ nam nhân hung ác trong đồn đãi. Hiện giờ tỉ mỉ nhìn, mới phát hiện hắn kỳ thật thập phần tuấn lãng. Lúc này hắn vẫn chỉ là hoàng tử không được sủng ái, trong mắt triều thần hắn là phế tử mất đi tư cách kế vị, trong mắt bá tánh, hắn là “Sát thần” giết mấy vạn người cũng không chớp mắt.
Nhưng giờ này khắc này, An Trường Khanh để tâm nhìn hắn, lại phát hiện hắn cũng chỉ là thanh niên vừa nhược quán mà thôi, tuy khuôn mặt bình tĩnh thập phần nghiêm túc, nhưng không có hung ác liếc mắt một cái liền có thể ngăn trẻ con khóc nỉ non. Hai hàng lông mày đen tựa kiếm, giữa ánh mắt còn có hoa văn chữ “Xuyên” nhàn nhạt, hốc mắt hơi sâu hơn người thường, tròng mắt đen nhánh, giống hồ sâu không thấy đáy. Mũi cao thẳng, môi mỏng, trái lại có loại uy nghiêm cùng tôn quý trời sinh.
An Trường Khanh thả lỏng mặt mày, hướng hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Mặc kệ hết thảy bây giờ là chân thật hay ảo mộng, y cũng muốn bước ra bước đầu tiên. Y đã từng tin vào đồn đãi, vây khốn chính mình, cũng cô phụ Tiêu Chỉ Qua. Hiện giờ, y muốn thử tìm hiểu người này.
Nào có ai trời sinh thô bạo đâu, sau lại là đế vương lãnh khốc tàn bạo, kỳ thật lúc niên thiếu cũng có tâm tư nhu mềm, sau đại điển hôn lễ rườm rà, hỏi Vương phi của hắn có đói không. Chỉ là tất cả mọi người lựa chọn xem nhẹ chi tiết bé nhỏ không đáng kể này, thí dụ như y trước đây.
“Không uống rượu hợp cẩn trước sao?” An Trường Khanh ngâm ngâm ý cười mà nhìn hắn.
Trong mắt lại lần nữa xẹt qua kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới An Trường Khanh sẽ có thái độ này, Tiêu Chỉ Qua dừng một chút, mới bưng hai ly rượu hợp cẩn: “Cũng được.”
Cánh tay đan chéo, hai người ngửa cổ uống hết rượu hợp cẩn, như một đôi uyên ương giao cảnh.
Rượu xong, Tiêu Chỉ Qua đứng lên, chuẩn bị ra ngoài tiếp đãi khách khứa, đi tới cửa, lại xoay người nói: “Phòng bếp đã chuẩn bị điểm tâm, nếu đói bụng, cứ sai người đi lấy.”
Nói xong cũng không đợi An Trường Khanh đáp lại, liền đi nhanh ra cửa.
An Trường Khanh nhìn bóng dáng hắn rời đi, trầm ổn lại có tinh thần phấn chấn, như thanh tùng như thúy bách, so với đế vương dáng vẻ già nua không biết tươi tắn bao nhiêu.
Tiêu Chỉ Qua đi tiền viện tiếp khách, An Trường Khanh ở lại một mình trong phòng hỉ. Xem thái độ của Tiêu Chỉ Qua, cũng không có vì cưới y liền đối đãi y như nữ nhân. Y dứt khoát cũng không câu nệ, đứng dậy hoạt động gân cốt, gỡ xuống phát quan nặng nề, lại cởi hỉ phục dày nặng. Không còn trói buộc, cả người nhẹ nhàng không ít. Tùy ý khoác một áo ngoài đỏ sậm dệt vàng, lại tìm dây cột tóc cột tóc dài ra sau đầu, sau đó mới gọi An Phúc canh giữ bên ngoài đến phòng bếp lấy điểm tâm.
Quả nhiên phòng bếp chuẩn bị đủ loại điểm tâm, An Trường Khanh ăn mấy chiếc trấn an cái bụng đói kêu vang, mới nghiêm túc cân nhắc tình hình trước mắt.
Lúc mới bắt đầu, y chỉ cho rằng đây là ảo mộng.
Sau khi y chết, hồn phách không tiêu tan, vẫn luôn bị nhốt trong hoàng cung rộng lớn, chính mắt thấy Tiêu Chỉ Qua hành sự càng ngày càng cực đoan, càng ngày càng không cố kỵ. Sau khi y chết ba năm, Tiêu Chỉ Qua lại phát động bốn năm cuộc chiến tranh, tuy cuối cùng đuổi Bắc Địch tới nơi sâu trong thảo nguyên, cũng chiếm lĩnh một nửa thành trì Tây Khương, nhưng Đại Nghiệp cũng tử thương thảm trọng. Chiến tranh liên tục mấy năm, vô số đồng ruộng hoang phế, vào đông xác chết đói dài ngàn dặm, bá tánh không có lương thực chỉ có thể đổi con mà ăn, có thể nói luyện ngục nhân gian.
Bá tánh bị buộc đến không còn đường sống khởi nghĩa vũ trang, nơi nơi Đại Nghiệp đều có lưu dân phản loạn. Phế Thái tử Tiêu Kỳ Án ủng hộ hai vị Trụ Quốc đại tướng quân Chử An Lương cùng Sư Nhạc Chính, đánh cờ hiệu “Trảm bạo quân, lấy thái bình”, tập hợp hai mươi vạn lưu dân vây bức Nghiệp Kinh, gọi là “Trảm Long Chi Dịch“.
Trận chiến sự kia vô cùng thảm thiết, Tiêu Chỉ Qua chinh chiến mười mấy năm, dụng binh nhập thần, chỉ huy năm vạn cấm vệ quân Nghiệp Kinh chống lại hai mươi vạn lưu dân, giằng co gần một tháng, ngoài thành Nghiệp Kinh thi hài khắp nơi, thi cốt chất lên sắp ngang tường thành Nghiệp Kinh, quân sĩ lưu dân dẫm lên thi thể đồng bạn bò lên trên. Mà Tiêu Chỉ Qua mặc giáp sắt đứng trên tường thành, hệt như sát thần trên trời đến thế gian.
Một tháng sau, cửa thành Nghiệp Kinh mở rộng ra, nhưng không phải lưu dân công phá thành trì, mà là thống lĩnh cấm vệ quân trong thành mở cửa.
Phế Thái tử cùng hai vị Trụ quốc Đại tướng quân và vô số binh sĩ tiến vào chủ hoàng cung, tìm một vòng, mới tìm được Tiêu Chỉ Qua tự sát ở Tê Ngô Cung hoang vu.
Đế vương ngày trước ngồi ngay ngắn trước cửa sổ trong Tê Ngô Cung, lấy một thanh đao nhọn kết thúc tính mạng bản thân.
Phế Thái tử chém đầu hắn treo trên cửa thành Nghiệp Kinh, ném thi thể tới bãi tha ma cho chó hoang ăn. Tuyên bố với bên ngoài là gã giết bạo quân, chính là người thiên mệnh hướng về.
Chỉ có An Trường Khanh âm thầm theo dõi biết được, Tiêu Chỉ Qua sớm có kế sách thắng lợi, cấm vệ quân là hắn một tay dạy dỗ đạt đến tinh nhuệ, trung thành và tận tâm với hắn. Mà hai mươi vạn lưu dân tuy nhiều, nhưng không có tiền đồ. Huống hồ đã sớm giết mười lăm vạn, năm vạn còn lại cũng chỉ sớm muộn mà thôi.
Nhưng một đêm kia Tiêu Chỉ Qua lại triệu thống lĩnh cấm vệ quân tới, hạ một quân lệnh cuối cùng, lệnh hắn ta mở cửa thành Nghiệp Kinh đầu hàng.
Rồi sau đó, ở Tê Ngô Cung, đế vương nắm một khối ngọc bội ngồi cả một đêm, vào bình minh, lựa chọn tự kết thúc.
Không ai biết ý nghĩ cuối cùng của hắn, chỉ có An Trường Khanh nhìn thấy -- khối ngọc bội Song Ngư mà đế vương nắm trong tay trước khi chết, là quà mẫu thân tặng y lúc sinh nhật mười tuổi, khối ngọc này đi theo y suốt mười tám năm, cho đến khi y chết, mới bị lấy xuống. An Trường Khanh tưởng rằng khối ngọc này đã hạ táng theo y, không ngờ lại ở trong tay Tiêu Chỉ Qua.
Nó không hạ táng theo y, lại bị đế vương khi chết gắt gao nắm chặt trong tay, lấy đất làm quan tài, lấy trời làm nắp đậy, cùng nhau mai táng ở bãi tha ma. Lúc đó An Trường Khanh muốn lấy một cái chiếu đậy thi thể cho hắn cũng không được. Chỉ có thể tận mắt nhìn thi thể đế vương không đầu bị kên kên cùng chó hoang gặm ăn, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương khô tiêu tác. Mà khối ngọc bội Song Ngư, không có máu thịt che đậy, bại lộ giữa xương trắng, bị ăn mày đi ngang bãi tha ma nhặt đi.
Một ngày, nhìn bàn tay bộ xương khô trống rỗng, An Trường Khanh bỗng nhiên khóc. Y chỉ cảm thấy khổ sở xưa nay chưa từng có, khóc đến ý thức lâm vào hỗn độn, khi vô tri vô giác tỉnh lại, đã về Khánh Lịch năm 15, ngày đại hôn của y và Tiêu Chỉ Qua.
An Trường Khanh rũ mắt nhìn đôi tay của chính mình, lại sờ sờ gương mặt, xúc cảm chân thật như vậy, hoàn toàn không giống hư cảnh trong mơ.
Có lẽ thật sự là trời cao chiếu cố, thấy đời trước y sống dại dột, sai mất rất nhiều, mới cho y một cơ hội.
Sống lại một lần, không thể lại giẫm lên vết xe đổ.
Đang trầm tư, tiếng An Phúc ngoài cửa vang lên, rồi sau đó là tiếng mở cửa kẽo kẹt, tiếng bước chân trầm ổn, An Trường Khanh quay đầu nhìn, liền thấy Tiêu Chỉ Qua còn trẻ thong dong hướng tới y.
“Vương gia.” An Trường Khanh không tự giác cười lên, đứng dậy đi nghênh đón.
Đến trước mặt, An Trường Khanh mới phát hiện cả người hắn đều là mùi rượu, hẳn là uống quá nhiều. Y duỗi tay đỡ, lại phát hiện Tiêu Chỉ Qua cao hơn y nửa cái đầu, dáng người càng cường tráng, cơ thịt cứng rắn.
Cũng may mặc dù Tiêu Chỉ Qua uống nhiều rượu, tinh thần lại tựa hồ vẫn rõ ràng, không động không nháo tùy ý y đỡ đến mép giường, ngồi xuống.
An trí người xong, An Trường Khanh lại mang theo An Phúc đến phòng bếp nấu canh giải rượu. Chờ khi trở về, liền thấy Tiêu Chỉ Qua lăng lăng mà nhìn chằm chằm y, ánh mắt khó lường, khuôn mặt trầm túc, đôi mắt nhíu lại thêm vài phần hung ác.
An Trường Khanh đánh bộp cái trong lòng, theo bản năng có chút sợ sệt. Ngay sau đó lại nghĩ tới nam nhân này ôm y vào trong ngực ôn nhu an ủi, dây căng thẳng lại trùng xuống dưới.
Chậm rãi thở ra một hơi, An Trường Khanh ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng chén cười nói: “Vương gia uống chút canh tỉnh rượu trước?”
Ánh mắt của Tiêu Chỉ Qua dừng trên ngón tay cầm chén, ánh mắt run run. Tay An Trường Khanh rất đẹp, ngón như tước hành, thon dài trắng nõn, đầu ngón tay mới vừa hơi cong lại, tạo thành một hình cung đẹp mắt, móng tay cắt sửa đến sạch sẽ chỉnh tề, dưới ánh nến lay động lộ ra hồng nhạt nhàn nhạt.
Hầu kết của Tiêu Chỉ Qua lăn đều, không nói một lời cầm canh giải rượu uống hết.
Uống xong đặt chén ở một bên, không khí lại trầm xuống. Tiêu Chỉ Qua vốn đã ít lời, mà An Trường Khanh vì động phòng mà thấp thỏm.
Đời trước, y và Tiêu Chỉ Qua chưa từng viên phòng.
Khi đó lòng y chỉ có đầy sợ hãi, đối Tiêu Chỉ Qua một gương mặt lãnh lệ không bị dọa khóc cũng tính không tồi. Ngay cả lúc uống rượu hợp cẩn, cũng là một mặt sợ hãi một mặt không biểu tình. Sau đó hình như Tiêu Chỉ Qua nhìn ra y sợ hãi, không nói thêm gì liền đến thư phòng ngủ. Về sau vẫn luôn ngủ ở thư phòng, khi đó y còn vì tránh được một kiếp mà mừng thầm hồi lâu.
Chỉ là đời này, không thể lại đi đường xưa.
Hai nam nhân nên làm thế nào y ít nhiều biết một chút, An Trường Khanh tự an ủi, chỉ cần chuẩn bị đủ, hẳn sẽ không đau. Hơn nữa không thể tin lời đồn, đời trước y đã lĩnh giáo rồi. Tiêu Chỉ Qua ở phương diện này, hẳn không hung hãn như lời đồn...... nhỉ?
An Trường Khanh đỏ mặt, đôi mắt lặng lẽ liếc đầu giường một cái, quả nhiên nơi đó đặt hai bình sứ nhỏ tinh xảo, có lẽ chính là thứ dùng làm chuyện kia.
Hơi nắm chặt ngón tay, An Trường Khanh nỗ lực để thanh âm của bản thân nghe tự nhiên chút: “Vương gia, không còn sớm nữa, không bằng đi ngủ sớm đi.” Kiệt lực bình tĩnh mà nói hết một câu, y để lộ ra phần cổ đã phiếm mây đỏ.
Tiêu Chỉ Qua lại lù lù bất động, chỉ có ánh mắt càng sâu hơn.
Hắn bất động, An Trường Khanh lại thấp thỏm. Ửng hồng trên mặt cũng lui, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch. Phần sợ hãi bị áp xuống dâng lên lần nữa, không biết làm sao nhìn hắn.
Hai người sóng vai ngồi trên giường, trầm mặc thật lâu, An Trường Khanh thấy tuy Tiêu Chỉ Qua không động, nhưng cũng không rời đi hoặc tức giận. Mới hơi an tâm. Y nghĩ đến khối ngọc bội đời trước đế vương đến chết cũng nắm chặt trong tay, lá gan lại lớn một chút. Đơn giản bình tâm, mặt đỏ lên chậm rãi xích gần Tiêu Chỉ Qua, đôi tay chống vai hắn, chủ động dán lên môi nam nhân.
Nếu núi không đến gần ta, ta liền đến gần núi.
Môi nam nhân có chút khô, lại mềm mại, còn mang theo chút ấm áp. An Trường Khanh cọ vài cái, liền không biết nên thế nào cho phải. Hai đời y đều không có kinh nghiệm, đã không có nữ nhân, cũng không có nam nhân, đối với chuyện phòng the thật sự không hiểu biết nhiều, chủ động hôn đã là cực hạn.
Y đang chần chừ nên thối lui không, chợt bị một cỗ mạnh mẽ ôm lấy eo, nam nhân vốn yên lặng tùy y trêu chọc đột nhiên đảo khách thành chủ, ngậm môi y. Môi răng bị cạy ra, lưỡi nam nhân tiến quân thần tốc, hôn môi như đánh giặc, mang theo bá đạo.
An Trường Khanh bị hôn không thở nổi, hai tay theo bản năng vòng lấy cổ hắn, mềm mại dán lên người hắn.
Thật lâu sau, Tiêu Chỉ Qua mới buông y ra, bàn tay thô ráp theo độ cung của gương mặt trượt xuống, nắm cằm y, ánh mắt mang theo xét hỏi: “Ngươi không sợ ta?”
Hắn sớm đoán trước An Trường Khanh không đồng ý hôn sự này, dù sao cũng là hắn khư khư cố chấp cưới người ta vào cửa. Huống chi theo thủ hạ điều tra, An Trường Khanh còn có biểu ca đối đãi y cực ân cần, quan hệ giữa hai người tựa hồ thập phần thân cận......
Cũng sớm chuẩn bị đối mặt với tức giận mắng hoặc mặt lạnh của y, lại không nghĩ rằng y sẽ...... thân cận mình như vậy.
Trái tim Tiêu Chỉ Qua đập hơi nhanh, nhưng không thả lỏng lực đạo trên tay, ánh mắt thâm trầm nhìn y, phảng phất muốn xuyên thấu qua hình tượng hoặc nhân này, nhìn thẳng đến đáy lòng y.
An Trường Khanh nhìn thẳng hắn một lát, rồi dời mắt đi. Vô thức liếm liếm môi, nếm ra hương vị máu tanh mặn. Y mới hậu tri hậu giác phát hiện, động tác của nam nhân quá thô lỗ, thế mà cắn rách môi y rồi.
Giương mắt lặng lẽ liếc Tiêu Chỉ Qua một cái, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy tai nam nhân ửng đỏ. Lo lắng trong lòng An Trường Khanh tức khắc yên ổn. Hồi tưởng đủ chuyện đời trước, nhịn không được có chút ủy khuất cùng thương tâm. Bám lấy rồi nắm chặt cánh tay của nam nhân, An Trường Khanh hoài niệm cọ cọ tay hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không sợ ngươi, ta chỉ sợ đau......”
Thiếu niên lang còn chưa cập quan, mặt như thoa phấn, dáng người phong lưu, âm điệu nói chuyện mang theo âm cuối thấp thấp mềm mại, không hề cố tình câu nhân, nhưng càng khiến lòng người mềm nhũn, hận không thể bảo hộ người trong ngực nâng trong lòng bàn tay, không cho y chịu một chút ủy khuất.
Ngón tay Tiêu Chỉ Qua run rẩy, vô thức buông lỏng tay. Hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, động tác vừa rồi thô lỗ, có lẽ niết đau y.
Cảm nhận được động tác của nam nhân, An Trường Khanh chớp mắt đoán được tâm tư của hắn. Trộm cười trong lòng, cũng càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình.
Người này ngoài mặt thoạt nhìn hung ác, nhưng kỳ thật cẩn thận ôn nhu. An Trường Khanh nghĩ về đời trước, bỗng kinh hoảng phát hiện hắn đã từng dung túng ôn nhu với mình. Y thuận thế tiến sát thân thể vào ngực hắn, gương mặt ửng đỏ nói: “Vương gia chút nữa...... Nhẹ một chút......”
Thân thể Tiêu Chỉ Qua nháy mắt căng thẳng, hắn thất thố đẩy người ra đứng dậy, đưa lưng về phía An Trường Khanh cứng nhắc nói: “Ngươi không cần như thế, ta sẽ không cưỡng bách ngươi.”
Nói xong cũng không nhìn An Trường Khanh một cái, đi nhanh khỏi tân phòng. Chỉ là vội vàng bước đi, ít nhiều để lộ một tia chật vật chạy trối chết.
Tác giả có lời muốn nói:
An Trường Khanh ( lo lắng): Các ngươi nói...... Vương gia là không muốn? Hay là không được?