Trăng sáng vằng vặt
trên bầu trời đêm, vài ba tên thẩm phán của Đại Tự phủ bị triệu tập vào
hoàng cung điều tra việc Thái Tử Sở Ly sử dụng con rối vu thuật ám hại
lão Hoàng Đế, trong cung bí mật không tuyên ra ngoài nhưng động tĩnh lớn như vậy muốn giấu cũng không giấu được.
Cho nên lúc này, bóng
dáng cấm vệ quân Sở trải đầy khắp mọi ngóc ngách trong hậu cung, Hoàng
đế hiện nay vẫn hôn mê bất tỉnh nên mọi sự tình trong cung thời điểm này đều do Tiêu Hoàng Hậu làm chủ định đoạt, bà ta lén lút triệu đệ đệ thận sinh của Lão Hoàng Đế là Thập Tam Vương Gia vào hoàng cung chủ trì đại
cục.
Trên hoả trường vang vọng tiếng người kêu khóc thảm thiết
cùng thống khổ vô số cung nhân, Lan Đình viện của Thanh Hạ tuy không tìm ra vật chứng vu thuật nhưng dù sao nàng cũng là người đông cung nên
không tránh khỏi bị giám thị gây gắt.
Bên ngoài Trần Phi Đức Phi
bị doạ đến khóc rống không ngừng, thần sắc thập phần kinh hoảng kinh hô
thất thanh, hoàn toàn mất đi cái gọi sự cao quý của quý phi.
Vừa
mới đây bọn họ tận mắt nhìn thấy một đoàn cung nữ nô bộc bị thiêu chết,
khung cảnh đẫm máu trước mắt đương nhiên không khỏi khiến cho đám nữ
nhân hậu cung sợ đến kinh hồn bạc vía, dưới sự đánh đập tàn nhẫn của
những gã binh vệ đến từ Đại Tự phủ thì đã có những cung nữ phi tử bị tìm ra vật chứng hoảng sợ khai bừa.
Thanh Hạ vốn cho rằng đám nữ
nhân trong hậu viện đông cung cùng bản thân mình sẽ bị giao cho Đại Tự
phủ thẩm vấn rồi định tội, không ngờ mấy gã này thế nhưng hành động ngập ngừng không dám quá gây bức ép.
Tuy nhiên quân quyền hoàng thành hiện tại là do Sở Ly chưởng quản nên cũng không thể trách bọn họ cố kỵ như vậy.
Sự tình mau chóng được điều tra và đưa ra quyết định, không đến một khắc
sự việc Thái Tử Sở Ly lén lút tư thông với chủ trì Đại Phật tự, từ Nam
Cương học phép trù ếm nhằm mưu hại đương kim Hoàng Thượng Nam Sở, mưu đồ sớm ngày đoạt ngôi đăng vị đã được chứng thực với vật chứng nhân chứng
cùng động cơ đầy đủ.
Thủ dụ mang tin Hoàng Thượng bệnh hiểm lập tức tuyên triệu Thái Tử hồi cung mau chóng từ cửa đông hoàng thành truyền đi.
Thanh Hạ nắm chặt tay nha đầu Hương Quất bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, thần
sắc trấn định ngồi trong đám người của Lan Đình viện.
Vì không
có vật chứng cộng thêm thế lực Trang Gia nên nàng nhất thời xem như
không bị ngược đãi gì, chỉ là Thanh Hạ thập phần thấu hiểu đạo lý cây đổ đàn khỉ tan, lần tranh đoạt quyền vị này chắc hắn đã có dự mưu từ
trước, Sở Ly một ngày thất bại thì đồng nghĩa với cả đông cung cũng tan
hoang.
Dù cho nàng không có ấn tượng tốt với Sở Ly, nhưng cũng phải thừa nhận lúc này nàng không muốn hắn thất bại.
Trận biến loạn trước mắt đến quá nhanh, thời điểm hiện tại giữa hai nước
Sở_Tề lại đang xảy ra chiến tranh, Thái Tử Tề An chạy trốn khiến phần
lớn binh lực của Sở Ly phải phân tán ở ngoài thành, vì vậy mới tạo cơ
hội người khác dùng thủ đoạn lôi đình khống chế cục diện.
Cộng
thêm hắn về nước mới chỉ được một năm, trong triều đình vẫn còn chưa
đứng vững, sự tình Thái Tử Tề An đào thoát cũng đã tạo nên ảnh hưởng
không nhỏ đến đại kế của Sở Ly, mà trong chuyện này Thanh Hạ cũng có một phần lớn trách nhiệm.
Tỳ bộc của Lan Đình viện và Vân Vũ viện bị nhốt trong một cung điện hoang phế, Thanh Hạ cùng người của mình ngồi ở phía đông góc điện, còn tại trung ương đại sảnh là người của Đan Phi,
bên ngoài binh lính canh giữ vô cùng nghiêm mật, cửa sổ hoàn toàn phong
toả mà ngay cả đường thoát nước cũng triệt để bị chặn.
Thanh Hạ
biết thời điểm hiện tại là lúc hoàng cung phòng thủ là nghiêm mật nhất,
phản tặc đã có hoạt động quy mô lớn như vậy thì tất nhiên phải có chuẩn
bị chu toàn nhằm đảm bảo sau khi lão Hoàng Đế chết có thể diệt trừ Sở Ly khống chế cục diện.
Lúc này chỉ cần Sở ly bước vào trong cung
nửa bước thì tất sẽ không còn cơ hội sống sót trở ra, mà những người
trong đông cung cũng liền cứ thế phụng bồi hắn xuống hoàng tuyền.
Thanh Hạ cửu tử nhất sinh mới có thể từ thoát chết từ tay Thủy Quân Chiến Đội cùng Đan Phi, đương nhiên không muốn hồ đồ chết đi trong chính biến
cung đình trước mắt, cứ xem ở thời gian qua Sở Ly cung cấp cho nàng ăn
uống miễn phí, bản thân nàng chiếm lấy thể xác lão bà còn thả đi kẻ thù
không đội trời chung của hắn nên đành phải hồi báo hắn một chút nhân
tình, vừa giúp bản thân cũng vừa thuận tay giúp hắn xem như trả hết nợ
nần.
“Hương Quất, em nhanh cởi y phục của mình cho ta mượn!” Thanh Hạ nói nhỏ vào tai Hương Quất.
Tiểu nha đầu hết nhìn Thanh Hạ đang cởi y phục của bản thân lại nhìn y phục
chính mình đang mặc trên người, kinh ngạc khẽ thốt: “Nương nương?!”
“Nếu Thái Tử hồi cung thì chúng ta sẽ chết chắc, ta phải xuất cung để báo tin cho hắn!”
“Không được Nương nương!” Hương Quất nghe được lời Thanh Hạ nói thì không khỏi hoảng sợ kinh hô thành tiếng, tuy nhiên chưa kịp phát ra tiếng nào liền đã bị nàng nhanh tay lẹ mắt che kín miệng, tiểu nha đầu vội vã ám thị
bản thân mình sẽ nhỏ tiếng thì nàng mới buông tay.
Hương Quất
hoảng hốt nắm chặt lấy cổ tay Thanh Hạ, cấp thiết nói: “Bên ngoài thời
điểm này chỉ toàn là phản quân nên Nương nương ngàn vạn không được mạo
hiểm! Thái Tử điện hạ hồng phúc tề thiên, ngài nhất định sẽ cứu chúng ta ra!”
“Chờ hắn không bằng dựa vào chính mình còn tốt hơn!” Thanh
Hạ không kiên nhẫn ném y phục của mình cho Hương Quất rồi nói nhỏ:
”Không lôi thôi nữa, nhanh lên!”
“Nương nương”
Nước mắt
tuôn rơi, Hương Quất quỳ xuống đất nắm chặt lấy tay Thanh Hạ khóc nói:
”Nếu nương nương nhất định phải đi thì hãy để Hương Quất đi thay người,
nô tỳ mệnh nhỏ chết cũng không đáng tiếc nhưng nương nương người thân là ngàn vàng không thể chết được!”
Thanh Hạ nghe được lời nàng nói thì không khỏi bị làm cho cảm động, thấy tiểu nha đầu trước mắt khóc
đến lấm lem tội nghiệp liền dịu dàng đưa tay đỡ lên rồi vì nàng lau nước mắt trên khuôn mặt, nhỏ giọng nói: “Một trong hai người chúng ta ai
chết cũng không được nên nha đầu ngốc nghếch nhà em đừng khóc nữa, hãy
yên tâm vì nương nương ta không dễ dàng bị người ta giết chết như thế
đâu!”
Nói một lúc lâu mới thuyết phục được Hương Quất thay mình
ngồi trong nội thất, lúc này binh hoang mã loạn, tinh lực mọi người đều
đặt ở bên ngoài nên không ai còn chú ý đến một cung nữ nho nhỏ.
Thủ dụ đã đi được một đoạn thời gian, Thanh Hạ chỉ mong trên con đường từ
Thanh Hoa môn của hoàng cung kết nối với bên ngoài có thể chặn được
người ngựa của Sở Ly.
Thanh Hạ khoác trên người y phục cung nữ
thoát ẩn thoát hiện với cước bộ cực nhanh trong hoa viên Nam Uyển, đột
nhiên phát hiện phía trước hiện lên một bóng dáng của một người nên đành lăn một vòng trên mặt đất ẩn thân hình dưới lùm cây.
Lúc này
tiếng người lộn xộn từ phương xa truyền tới làm ảnh hưởng tới thính lực
của Thanh Hạ, nàng nắm chặt thanh chuỳ thủ trong tay với ý đồ giết người diệt khẩu để tránh gây tiết lộ hành tung của bản thân.
Thời
điểm hiện tại có thể tự do đi lại không phải là phản tặc thì cũng là
đồng đảng của phản tặc nên nàng sẽ ra tay không hề do dự, nhưng Thanh Hạ còn chưa kịp hành động thì người phía trước đã vội vã ôm một cái bao
chạy tới đỡ lấy cánh tay của nàng, vội vã hỏi: “Ngươi có sao không?! Có
phải hay không ngã bị thương?!”