Trong bóng đêm mịt mờ, Thanh Hạ giống như một con mèo, không một tiếng động tiến về Vĩnh Lạc môn.
Vút một tiếng, một viên đá bay về hướng bụi rậm bên cạnh.
”Ai?!”
Hai thị vệ giữ cổng bị kinh động , nghiêm chỉnh cầm trường thương, trao đổi ánh mắt với nhau, một người cẩn thận lò dò đến gần bụi cây, một người
đứng tại chỗ cũ.
Thân hình người nọ vừa khuất vào trong bụi cây,
Thanh Hạ nhanh như một con báo phi đến người đang giữ cửa, người đó vừa
thấy một bóng đen bay tới, chưa kịp nhìn rõ gì là thì đã bị Thanh Hạ
dùng hai ngón tay ấn mạnh vào đại động mạnh ở cổ, thân hình lập tức mềm
nhũn, hôn mê ngã xuống.
Thanh Hạ chỉ kịp đỡ thân hình hắn dựa vào người mình thì người thị vệ kia đã quay trở về.
Trong đêm đen, dưới ánh lửa chập chờn chỉ thấy một cánh cổng nhỏ không thông
về hướng hậu cung, cổng này là cổng qua lại của một số quan văn võ vào
cung thượng triều, trước đây cũng được coi là trọng địa, nhưng từ sau
khi tiên hoàng đăng vị, thiết triều sớm cộng lại không quá mười lần nên
dần dần trở nên hoang phế, trái ngược hẳn với các cổng Đông cung vô cùng náo nhiệt.
”Không có điều gì bất thường, ta nói huynh quá cẩn thận rồi!”
Người thị vệ lầm bầm quay về chỗ của mình, dựa vào tường, lười biếng thở ra
một hơi nói: “Đêm nay thật là lạnh chó má mà, ngày mai thay ban, hai
huynh đệ ta đi Mãn Xuân Đường vui vẻ một chút!”
Thấy đồng bạn
bên cạnh không chút phản ứng, hắn không khỏi nghi ngờ quay đầu nhìn
sang, chủi một tiếng: “Con bà nó, tên tiểu tử này lại ngủ nhanh vậy,
ngươi không phải mới vừa tỉnh sao, nên đến ta ngủ mới đúng!” Nói rồi đưa tay đẩy vào vai thị vệ kia.
”Phịch!!”” một tiếng, hoàn toàn không dùng sức nhưng lại khiến thân thể tên thị vệ đang hôn mê đổ ầm xuống đất.
Người thị vệ trẻ tuổi trợn trừng tròng mắt, còn chưa kịp phản ứng với sự tình đang xảy ra trước mắt thì lại tiếp tục nhìn thấy Thanh Hạ ẩn núp phía
sau thân hình của tên thị vệ kia.
”Ha...Xin lỗi a~!”
Thanh Hạ mau chóng xuất thủ, người thị vệ này cũng nhanh chóng chịu chung số
phận với đồng bạn, thân hình mềm nhũn nằm trên mặt đất, trên ngực lộ ra
ba cây kim, đây món đồ chơi mà nàng mang theo từ lúc rời khỏi Lan Đình
viện, đến thời điểm hiện tại không ngờ lại có cơ hội dung đến.
Nhận chuẩn huyệt đạo, ba cây kim xuất ra liền nhanh chóng làm tên thị vệ thứ hai bất tỉnh nhân sự.
Chiêu này là lúc Thanh Hạ còn ở hiện đại học được của một thầy thuốc thuộc sở mười một, mời một thầy thuốc trên núi xuất sơn vốn không phải là một
chuyện khó, nhưng người thầy thuốc này lại có kỹ thuật châm cứu cao
minh, chỉ cần ba cây châm đâm vào bất cứ bộ vị nào trên cơ thể cũng sẽ
làm cho người kia quên sạch chuyện xảy ra trong vòng mười lăm phút trước đó thì hoàn toàn khác, năm đó cục tình báo đã phải mất rất nhiều công
sức mới có thể mời được lão hạ sơn.
Thanh Hạ đối với y học
không có năng khiếu nên chỉ học được một số nhóm huyệt chính, nhưng chỉ
có một chút kiến thức này trong lúc hành động lại cứu được Thanh Hạ vô
số lần.
Nàng dù sao cũng chỉ là một tên đặc công, không phải là sát thủ, không cần trảm tận giết tuyệt.
Giải quyết xong hai người thị vệ, Thanh Hạ đỡ bọn họ đứng dựa vào tường, từ xa nhìn lại giống như đang ngủ.
Đi qua cổng là hướng thẳng tới Văn Võ Đại Điện, nàng dự tính sau khi tới
Văn Võ Đại Điện sẽ trộm một bộ y phục tam đẳng thị vệ để lén trà trộn
vào trong cấm vệ quân hoàng thành, sau khi trời sáng liền theo thân vệ
của sở Ly ra thành tìm phương pháp rời khỏi Nam Sở.
Đây mặc dù là phương án mạo hiểm nhất nhưng cũng đồng thời là phương án đỡ tốn công nhất.
Cho dù Sở ly có được tin tức nàng chạy trốn cũng sẽ truy đổi theo phương
hướng Đại Tề chứ nhất định sẽ không nghĩ nàng lại trà trộn trong đại
doanh của mình, mà một khi nàng đã trốn thoát thì dù Sở Ly có ba đầu sáu tay cũng đừng mong tìm thấy nàng.
Đến chỗ thị vệ của Văn Võ Đại Điện trộm một bộ y phục, dễ như trở bàn tay.
Mà với một đặc công như nàng thì kỹ thuật hóa trang cũng là một phương
pháp để sinh tồn, giúp nàng thay đổi thân phận để thoát thân, dù ở đây
không có những dụng cụ hóa trang hiện đại của thế kỷ hai mốt, nhưng nàng dùng đồ trang điểm của thời đại này cũng đã làm cho bản thân thay đổi
dung mạo khá triệt để.
Dán râu, thay đổi dáng mắt bằng bút, vẽ
rộng nét môi, tô cao gò má, dung phấn sậm màu làm da nâu hơn, trong quần áo thị vệ độn vai cho cao, lại cố ý quấn làm eo to ra, nhanh nhẹn thay
đồi kiểu cột tóc, đã hoàn toàn giống một binh sĩ, không còn chút nét gì
của phụ nữ.
”Chỉnh đội, điện hạ muốn xuất cung!” Một tiếng hô to đột nhiên truyền tới, cả một cung điện như đang ngủ say độ nhiên tỉnh giấc.
Thanh Hạ đứng trong bóng tối của ánh đèn, xem miễn phí một bức tranh đàn ông
thoát y, vô số đại hán đang nhanh chóng cởi quần áo, lộ ra dáng vẻ cường tráng, xem thật no mắt.
Không đến một tuần hương, tất cả đã quần áo chỉnh tề, Thanh Hạ tra trộn trong đám người, nhanh chóng chạy tới
quảng trường, chờ hoàng đế tương lai của Nam Sở giá lâm.
Khoa học hiện đại chứng minh, lúc một người đang ngủ dậy là lúc mà năng lực
phòng bị của hắn yếu nhất, cũng không chú ý đội ngũ đột nhiên nhiều hôn
một tên thị vệ nhỏ con.
Lúc này đứng nhàn rồi, đại bộ phận mọi người đầu nhìn về phía trước.
”Úy?! Ngươi không phải là người của đội chúng ta mà là tổ hai chứ, đứng sai chỗ rồi!”
Một tên thị vệ mặt đầy râu đột nhiên mở miệng nói, bên cạnh có một tên thị
vệ dáng người gầy gò hảo tâm chỉ về hướng cách một trăm mét nói: “Tổ hai ở bên kia!”
”A?! Cám ơn vị đại ca này!” Thanh Hạ đã thay đổi
giọng nói, thô lỗ lên tiếng: “Ta là Lục doanh quân ở ngoại thành vừa mới tới đêm qua, các vị đại ca đều ngủ nên ta không dám đánh thức!”
”Lục doanh quân ở ngoại thành à?!” Người thị vệ đầy râu nói to một câu, đột
nhiên cao giọng gọi: “Dương phong, lục doanh quân các ngươi có người đến này!”
Một thị vệ trẻ tuổi nghe thấy tiếng gọi của gã liền quay
về hướng này, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sắc bén, cả người toát ra vẻ
khí khái anh dũng quả cảm, trong mắt hổ lại mang nét cười, gật đầu với
người đàn ông đầy râu rồi rảo bước đi đến.