Đám bụi mù mịt lại
một lần nữa bốc lên trong thao trường, Thanh Hạ theo sát phía sau Dương
Phong, tay trái điều khiển cương ngựa phóng như bay, tay phải cầm gậy
đánh bóng giơ lên, thân hình nhỏ bé như một mũi dao nhọn xâm nhập vào
đoàn người ngựa.
Đúng lúc đó chiếc rèm che trong bản doanh được
vén lên, Sở Ly sắc mặt âm trầm nói với thị vệ thiếp thân Từ Quyền đang
đứng sau lưng mình: “Ngươi đi điều tra thân phận của gã nam nhân kia,
tối hôm nay đưa bản báo cáo tỉ mỉ đến cho ta.”
”Vâng!” Từ Quyền
cúi đầu cung kính trả lời, sau đó nghi hoặc hỏi: “Điện hạ nói phải chăng là tên tiểu ngũ trưởng ngày hôm qua?!”
”Chính là hắn! Người này nếu thân thế thanh bạch thì cũng là một nhân tài, không có vấn đề liền
cho hắn tiến vào đội ngũ hắc y vệ Nam Sở.”
Hắc Y vệ?!
Từ Quyền sắc mặt khẽ biến đổi, sau đó liền đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Sở Ly trầm giọng ừ một tiếng rồi nói: “Còn tên lính nhỏ bên cạnh hắn nữa,
tuổi nhỏ mà thân thủ không hề kém cỏi, ngươi cũng điều tra xem.”
”Vâng, tối qua tổng quản quân vụ trong cung có báo qua với thuộc hạ rằng tên
tiểu binh đó là từ lục doanh quân điều đến cấm vệ hoàng thành, chỉ là
tướng lĩnh của lục doanh quân hiện nay đã được điều đi Bắc Cương nên tạm thời tư liệu có chút hỗn loạn, kỳ quái hơn là khu mật viện mấy ngày nay thế nhưng lại không có công văn điều y qua, thuộc hạ vài ngày nữa sẽ đi xem xét lại!”
”Vương Lăng hiện nay đã già nên làm việc cũng
không còn được chu toàn như xưa, xem ra đến lúc phải cáo lão hồi hương.” Sở Ly nhàn nhạt nói, thanh âm vang vọng trong không trung còn lạnh hơn
băng tuyết: “Lâm Mộ Bạch là người trung hậu, làm việc rõ ràng dứt khoác, không có tư tâm, không phải là danh tướng thì cũng là người tài giữ
thành, đủ năng lực để trở thành người quản lý khu mật viện.”
”Chuyện này thần sẽ xử lý chu toàn, chắc chắn Vương thái úy cũng nguyện ý cáo
lão hồi hương, hưởng phúc tuổi già!” Từ Quyền biết chỉ một câu nói ngắn
gọn của Sở Ly liền có thể tạo ra một đời quý tộc mới của Nam Sở.
Sở Ly đi đến bên trường kỷ, ngồi xuống, trước trường kỷ bày một cái địa
đồ, bàn tay từ từ sờ vào đường biên giới dài đậm, hãm nhập trầm tư.
”Điện hạ! Người Đan Phi nương nương phái tới đã chờ ở bên ngoài một đêm!” Từ Quyền nhỏ giọng dò hỏi.
Sở Ly nghe xong nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào thị vệ thân cận,
lạnh giọng nói: “Ả còn không đi thì liền sai lính đánh gãy chân ả!”
”Vâng!” Chỉ một ánh mắt của Sở Ly cũng đủ để làm Từ Quyền toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù bản thân hắn từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Sở Ly nhưng đối với vị chủ tử
này thực chất vẫn là không thể hiểu rõ, đành phải cúi người lui ra ngoài phân phó thuộc hạ dưới trướng vài câu, tên lính đó mau chóng nhảy phắt
lên ngựa phóng đi.
Chốc lát sau lại đến bên cạnh cung nữ mặc y phục hồng phấn nói vài câu, cung nữ kia nghe xong liền mau chóng tái mặt rời khỏi.
Đan Phi mặc trên người một bộ y phục màu trắng thêu hoa hồ điệp nhàn nhã
dựa người vàp ghế quý phi, nước da như tuyết, lông mày như vẽ, nghe cung nữ báo cáo xong liền cười nhạt nói: “Không phải bản thân ta giấu diếm
không báo mà là điện hạ không muốn nghe tin tức của ả nữ nhân kia, ý
trời đã vậy thì không thể oán người khác.”
”Muội muội!” Một nữ
nhân có dáng vẻ giống Đan phi bảy tám phần đang ngồi bên cạnh ả khẽ nhíu mày, cẩn thận nói: “Nếu để điện hạ biết chúng ta ngăn trở người của lục quân doanh đi báo thì chỉ sợ long nhan phẫn nộ!”
”Long nhan phẫn nộ?!” Đan Phi cười nhạt, lạnh lùng nói: “Chàng căn bản là không dám!
Gốc rễ của Thập Tam Vương Gia đã cắm quá sâu tại Nam Sở, các vương gia
khác cũng không phải là những kẻ chịu ngồi yên nên trong vòng ba năm này chính cục Nam Sở không thể nào hoàn toàn bình ổn được, không có sự giúp đỡ của Chu gia chúng ta thì cái ghế Hoàng Đế của chàng cũng ngồi không
vững, điện hạ của chúng ta là người coi trọng thiên hạ, làm sao có thể
chìm đắm trong vũng bùn ở Nam Sở, ánh mắt của chàng hẳn là đang hướng về phía Bắc kia!”
”Tách” một cái, bên trong quả lựu lộ chín mọng ra những hạt đỏ au mọng nước, ngón tay trắng muốt của Đan phi bóc một múi, hằn học cắn mạnh, ánh mắt căm hận nhìn về phía xa xăm, trầm giọng nói:“Lần trước trận hỏa hoạn không thể thiêu cháy được ả tiện nhân kia, lần
nay ta xem ả còn may mắn chạy được đi đâu?!”
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu rọi sưởi ấm một ngày đông lạnh lẽo.