Vạn sự chuẩn bị sẵn
sàng, Thanh Hạ liền nhanh tay đem thanh chuỳ thuỷ nhét chặt tại đai
lưng, kiềng tay kiềng chân được nàng dùng thủ thuật điêu luyện thảo bỏ,
nhẹ nhàng đặt trên mặt rơm, thân hình linh hoạt di chuyển đến bên cạnh
cửa, trong chớp mắt nhanh nhạy đã mở khóa.
Bên ngoài một mảnh tĩnh mịch, sở hữu người thì cũng đã muốn lâm vào giấc ngủ.
Từ hình phòng vẫn như cũ thỉnh thoảng truyền đến tiếng gã nam nhân máu me
be bét lúc trước thấp giọng rên rỉ, toàn thân không ngừng bị lão cai
ngục biến thái tra tấn đã sớm hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, trời xuống cứu sống cũng không được.
Thanh Hạ vốn không
có ý nghĩ muốn lo chuyện của người thiên hạ, thân thủ mạnh mẽ tựa như
một con báo gấm không tiếng động đụng đến cánh cửa sắt thứ hai. Lúc này ổ khóa lớn trước mắt đối với vị tông sư khai khóa như nàng mà nói thật
giống như tiểu hài tử cùng gia gia đùa chơi, không tới hai giây cũng đã
hoàn toàn thu phục vào tay.
Khoảng khắc cuối cùng khi cánh cửa
sắt mở ra chỉ thấy Thanh Hạ bất chợt quay đầu quan sát xung quanh hình
phòng thêm một lần nữa. Từ nay về sau Trang Thanh Hạ thật sự đã chết,
sống ở trên đời này sẽ chỉ là nàng Đường Tiểu Thi.
Tâm tình của nàng trong một thoáng này tràn ngập sung sướng, khóe miệng hiện lên cười tiêu sái.
Sở Ly, vĩnh biệt!
“Ầm!!!”
Ngay tại thời điểm Thanh Hạ muốn lao ra khỏi cửa cánh sắt thì đột nhiên
trong không gian truyền đến thanh âm va chạm cực lớn, cửa sắt nặng trịch thoáng chốc bị một tia lực lượng xung kích khủng bố đánh bay. Thanh Hạ
mạnh mẽ lui lại thân mình ẩn núp vào trong góc tối.
“Các ngươi là người phương nào mà lại dám xông vào Đại Tự phủ?!” Luồng tạp âm lớn
đánh thức cai ngục nguyên bản đang say giấc nồng, vài giây tiếp theo hai phương nhân mã liền cùng một chỗ chém giết lẫn nhau.
Cả tòa đại
lao ngay trong phút chốc ngập tràn tiếng kêu thảm thiết cùng thanh âm
phạm nhân không ngừng quái dị cười. Thanh Hạ tránh thân ở góc chết nên
tạm thời không bị người phát hiện, nhưng một hồi đào thoát hoàn hảo lại
bị hoàn toàn đảo loạn khiến Thanh Hạ không khỏi gắt gao nhíu chặt chân
mày, không biết trong ngục giam này giam giữ vị đại nhân vật nào mà đáng giá để cho nhiều người mạo hiểm như vậy?!
“Chủ thượng! Không có người!”
Một tiếng rống to bỗng dưng vang lên trong không gian, gần như ngay lập tức liền có người hướng về phía phòng giam Thanh Hạ đang ẩn núp gấp gáp
chạy tới, đối với một gã hắc y nhân đứng cạnh cửa hỏi: “Không có?!”
Thanh âm trầm thấp của một người nam tử đồng dạng toàn thân hắc y vang lên,
dưới lớp khăn che mặt chỉ có thể nhìn đến một đôi mắt sắc bén tựa như
bàn thạch cùng mày kiếm khí thế. Hắn lạnh lùng nhướng mày, thân thủ tiến lên nắm lấy đầu tóc một gã cai ngục, mạnh mẽ kháp trụ hõm cổ của gã
trầm giọng quát:
“Nói! Trang Thanh Hạ rốt cuộc ở nơi nào?!”
Nữ nhân trong bóng tối khẽ nhếch đuôi chân mày. Tìm chính mình?! Là địch
hay bạn? Là cướp ngục hay giết người diệt khẩu? Đang trầm mặc suy nghĩ
thì trong đầu nàng đột nhiên chợt loé lên một cái tên, Đan Phi?!
“A! Bên này có người ẩn núp!” Hàn quang nhất thời chiếu sáng, Thanh Hạ thân hình mạnh mẽ tựa như chúa sơn lâm hướng người vừa phát ra thanh âm vồ
tới, lưu loát mang theo sát khí vẽ lên cổ gã nam nhân kia một đường máu
đỏ. Bóng dáng nhỏ bé của nàng nửa quỳ thi thể nam nhân vừa gả xuống,
ngọc thủ nắm thanh chuỳ thủ dày đặc hàn khí trong tay, nhanh chóng tung
ra một cước đá văng tên hắc y nhân đang đánh tới nàng, ngay tại chỗ lăn
một vòng tránh thoát trường đao của hai tên kế bên xong liền hướng tới
cửa lớn mà chạy.