Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Từ sâu trong đôi đồng tử của Jason nhất thời dâng kên một tia tuyệt vọng cùng sợ hãi, lúc này, thanh chuỳ thủ dày đặc hàn khí trong nữ nhân đột ngột xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo, từng chút lại từng chút đến gần khiến hắn bất chợt cảm nhận được từ nơi yết hầu của bản thân truyền đến trận trận âm lãnh như băng, tuyệt đối khủng bố.

Trong mắt lộ ra sự câm hận đan xen tàn nhẫn, hắc y nữ nhân tay nắm chùy thủ vung lên tiêu sái, một chuỗi huyết châu lập tức phát hoạ thành đường cong trong không trung.

Thân thể nam nhân Jason tại thời điểm này run rẩy kịch liệt, tại vết cắt nơi yết hầu không ngừng có từng tia đỏ sậm trào ra khiến cho mặt giường trắng phau sũng ướt một màu chói mắt, mùi máu tươi tanh tưởi lan toả khắp không khí.

Nhiệm vụ hoàn thành, kế tiếp nên làm chính là thủ tiêu mọi chứng cứ. Hắn y nữ nhân miệng huýt sáo, thân hình yểu điệu tiêu sái đi đến phòng vệ sinh tẩy sạch máu tươi dính trên tay, đoạn không quên dùng giấy vệ sinh tỉ mỉ lau đi dấu vân tay của bản thân để lại tại ghế xô pha cùng khung cửa, xông việc liền bóp thành bụi, cầm lấy điện thoại nơi đầu giường, bên kia đầu dây rất nhanh liền có tiếng nhân viên phục vụ ở đại sảnh đáp trả, tuy nhiên hắc y nữ nhân lại không nói lời nào mà lại nhẹ nhàng đem tai phone đặt sang một bên.

Hết thảy thoả đáng còn đảo mắt xem xét hiện trường xung quanh thêm lần nữa, thấy mọi sự không có sơ hở nào mới hướng về phía ban công bước ra, trước khi đi thời điểm còn đưa mắt nhìn thân thể ghê tởm của người đàn ông trên giường lần cuối, khoé môi vẽ ra nụ cười lạnh lẽo như có như không, phía dưới đưa tay nhẹ ấn vào cúc áo đầu tiên nơi đai lưng, một cái khoá câu nhanh như thiểm điện xé không lao ra, cấm mạnh vào vách tường trên ban công. Mái tóc dài đen tuyền khẽ vung, không chút lưu luyến thả người nhảy xuống!

Đúng lúc này từ trên hành lang truyền đến bước chân dồn dập.

Bên ngoài lầu ba mươi bảy, hắc y nữ nhân đang hạ mình xuống trong mắt chợt loé lên một tia quang mang, âm thầm khen: “Hay cho cảnh sát của quốc gia R, hiệu suất làm việc có thể nói là rất cao!”

Không tới hai mươi giây, thân hình yểu điệu liền vững chắc dẫm đạp trên mặt cỏ mềm mại. Từ trong lùm cây gần đó lôi ra một chiếc ba lô màu xám với mẫu thiết kế giành cho nữ giới, nhanh tay kéo mở ngăn khoá lấy ra kiện áo choàng màu vàng khoát lên trên người, đoạn cũng thay một đôi giày cùng sắc, giày chuyên dụng quân đội vốn mang trên chân lúc trước liền tuỳ ý ném vào trong bao lô.

Mái tóc đen dài mềm mại phất phơ trong gió, hắc y nữ nhân hiện tại thân mang hoàng y bộ dáng thước tha hướng về phía khách sạn đi đến.

“Tiểu thư, xin dừng bước!”

Một gã cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng đi lên, ngăn cản trước mặt thiếu nữ áo vàng, cất giọng trầm thấp nói: “Khách sạn nơi đây xảy ra án mạng, hiện tại xung quanh khu vực này đã bị phong toả, bất cứ ai bên ngoài cũng đều không được phép đi vào bên trong, mong tiểu thư thông cảm cho!”

“Cái gì? Án mạng?!”

Thiến nữ đưa tay che miệng nhỏ nhấn của mình, hai mắ kinh hoàng mở to, bộ dáng vô cùng hoảng sợ thất thanh thốt lên, ngôn ngữ phát ra thế nhưng không ngờ chính là ngôn ngữ của quốc gia R, hiển nhiên còn kèm theo một tia Đông Kinh, làn điệu bản địa của một địa phương tại đất nước này.

“Đúng vậy!”

Gã cảnh sát trẻ tuổi thấy mỹ nhân xinh đẹp trước mắt mang một bộ dáng kinh hoảng khôn cùng, nội tâm liền không khỏi nổi lên từng trận thương tiếc, vội vàng nói thêm: “Tiểu thư không cần sợ hãi, cảnh sát chúng ta đã đem toàn bộ khu vực xung quanh khách sạn này vây kín không một kẽ hở, hung thủ gây án muốn chạy đằng trời cũng khó thoát, đảm bảo sẽ nhanh chóm tóm đầu được cái tên sát nhân điên rồ kia thôi!”

“Nga?! Vậy thì tốt quá!”

Thiếu nữ nhẹ vỗ lên lồng ngực của bản thân mình vài cái, đoạn từ trong môi nhỏ nhắn phát thanh âm nũng nịu: “Vẫn là phải dựa vào cảnh sát các anh mà tính mệnh dân chúng bọn em mới được đảm bảo, đã như vậy xem ra hiện tại em phải đi thôi, vào trong kẻo lại làm phiền các anh truy bắt hung thủ thì không hay!”

Nam nhân nghe được thiếu nữ áo vàng xinh đẹp trước mắt nói vậy liền trong lòng không khỏi cảm thấy lâng lâng, liên tiếp gật đầu đáp ứng, giống như toàn bộ Đông Kinh nơi đây thật sự nhờ sự hiện diện của hắn mà mới có thể duy trì được bộ dáng an ninh trật tự như ngày hôm nay!

“Đúng rồi” Thiếu nữ vốn đã quay lưng bước đi đột ngột quay đầu, thẹn thùng nhìn vị cảnh sát trẻ tuổi sâu lưng, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Tên của em là Sơn Điền Quang Tử, hiện thời đang ngụ tại khu căn hộ ở đường thứ bốn mươi bảy, nếu anh như rãnh rỗi liền có thể đến tìm em hàn huyên tâm sự!”

Vừa dứt lời liền đem lại cho tuổi trẻ cảnh sát một phen sửng sốt, đoạn trong thoáng chốc sau khi hồi phục tinh thần liền gật đầu như băm tỏi. Người đẹp khi không dâng lên tận miệng, không nhanh tay nắm bắt chính là không phải nam nhân a!

Thiếu nữ nhẹ cười duyên một tiếng rồi dứt khoát quay lưng bước đi, bóng dáng thướt tha dừng trước một chiếc xe ôtô màu trắng mang biển số 760, thanh âm động cơ hoạt động vang lên, thân xe lưu chuyển trên đường, chậm rãi hướng ra phía ngoài bãi đỗ xe phóng đi.

“Uy! Người nào?! Dừng xe!”

Chiếc xe đang di chuyển đột bị một đôi cảnh sát tiếng lên đón đầu, không đợi thiếu nữ áo vàng phải lên tiếng trả lời thì thanh âm của vị cảnh sát trẻ tuổi lúc trước đã truyền đến, hắn vừa chạy bộ tới vừa lớn lớn giọng nói: “Cho ra ngoài đi, cô ấy không có vấn đề gì!”

Nhìn hai người phía trước đầu xe đã dạt sang một bên, thiếu nữ liền ngoái nhìn ra ngoài cửa kính đối với vị cảnh sát trẻ tuổi kia nở nụ cười cảm kích, đoạn đạp chân ga, điều khiển xe theo hướng mặt trời mọc mà chạy.

Bóng đêm dần dần buông xuống, cả khung trời u ám.

Đêm nay tại Đông Kinh, chắc chắn là một đêm không có giấc ngủ an bình đối với không ít người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.