Thanh Hạ rướn cao
thân thể, ló đầu lên quan sát khung cảnh bên trong cửa sổ, một màn bóng
đêm đen tối hiển lộ trước tầm mắt, chẳng qua dựa vào tiếng động có thể
thấy rằng bên trong không có người. Lúc này tiếng bước chân rầm rập càng lúc càng lại gần, nàng phóng người lên, thân hình trườn vào cửa sổ. Mà
lúc này, tiếng động của đoàn tuần tra đã dừng lại ngay phía dưới cánh
cửa sổ.
“Binh Vệ, không có người!” một tên binh sĩ nghi ngờ nói nhỏ.
“Có khi nào hồi nãy huynh nhìn nhầm không?!” Một người khác nữa lên tiếng hỏi.
Tiếng người ở bên dưới xì xào đi chung quanh kiểm tra, sau đó một âm thanh
thô lỗ lầm bầm nói: “Thật là sống thấy ma rồi, ta rõ ràng nhìn thấy trên tường thành có một thân hình màu đen, sao giờ lại không thấy rồi. Thân
hình này rất nhỏ, tám phần là nữ nhân!”
“Không phải chứ, Binh Vệ, tối thế này mà huynh cũng nhìn ra được là nam hay nữ sao?!”
“Đương nhiên, hai con mắt của lão tử tuy nhìn đàn ông thì bình thường nhưng
nhìn phụ nữ thì vô cùng chuẩn, đây là nhiều năm luyện với chị dâu các
ngươi đó!” Người đàn ông có tên Binh Vệ đắc ý dương dương nói.
“Thôi đi, nói phụ nữ càng không thể nào, nữ nhân đó nửa đêm rảnh không việc
gì làm lại chạy đến đại lao chúng ta làm gì, mà cho dù là giang hồ hiệp
khách cũng không chắc đã tiến vào nơi này được!”
“Lão đại, không phải là nữ phi tặc chứ?!”
“Đi mẹ ngươi đi!” tên binh sĩ được hỏi thô lỗ chửi một tràng: “Nghe kể
chuyện nhiều quá rồi phải không? Nữ phi tặc tới đây làm cái gì? Trộm
người à?! Đúng là ngu ngốc!”
Đám người này dần dần đi xa, còn nghe tiếng vọng lại của tiểu binh hoài nghi là nữ phi tặc nói: “Không phải là nữ quỷ chứ?!”
Thanh Hạ vuốt giọt mồ hôi lạnh trên trán, thì ra bất kỳ vần đề gì cũng có
kinh nghiệm, khó trách bị người đàn ông đó phát hiện, lúc này đôi mắt đã quen với bóng đêm chung quanh, nàng đảo mắt quan sát một vòng, đây là
một phòng chứa tạp vật, đứng lên lần mò về phía cửa, nhẹ nhàng mở chốt
khoá đẩy ra, chỉ thấy bên ngoài là một hành lang dài, ánh đuốc leo loét, một khoảng an tĩnh. Dựa vào vách tường bên ngoài là một vệ binh dựng
thương đứng thẳng, chỉ thấy miệng đang mở to, một dòng nước miếng đang
chảy ra, hiển hiên là đã ngủ.
Cẩn thận đi qua bên người vệ binh
này, hắn dường như ngủ quá say, không một chút động đậy. Thanh Hạ đi đến một khúc ngoặt thì lại thấy trước mắt xuất hiện một đoạn hành lang dài, bốn phía đều vô cùng tĩnh lặng, nàng nhanh chóng chạy đến phía cuối
hành lang, sau một tầng cửa dày hình như có tiếng người rất nhỏ truyền
đến. Lúc này chạy về bên người vệ binh đang ngủ cũng không kịp rồi,
huống hồ tiếng hai người này nói có thể làm người vệ binh kia thức giấc, đảo mắt chung quanh nhìn thấy bên cạnh có một cửa ngầm, vội vã tiến lại gần, đưa tay mở cửa.
Dùng lực đẩy một cái nhưng lại thấy cánh
cửa không động đậy dù chỉ một ly, không ngờ có khóa ngầm. Thời đại này
rất ít thấy khóa ngầm, nếu có cũng là loại có hình ngũ hành bát quái,
muốn mở ra cực kì hao phí thời gian, thấy tiếng nói của hai người kia
càng ngày càng gần, Thanh hạ không khỏi khẩn trương, nhanh chóng lấy
xuống sợi thép nhỏ gài trong tóc, hướng vào lỗ cửa quay một vòng.
Tiêu rồi, lại mở không ra!
Lúc này, tiếng nói cách cánh cửa lớn bằng huyền thiết truyền đến càng rõ
ràng hơn, nhưng cánh cửa nhỏ bên cạnh này lại không có chút biểu hiện
sắp mở được, đỉnh đầu Thanh Hạ tuôn rơi vài giọt mồ hôi lạnh, đột nhiên
cánh cửa hơi động! Sắp được rồi! Thanh Hạ trong lòng mừng rỡ, nhưng
ngoài cửa lớn bên kia cũng có tiếng mở cửa tương tự.
Không có cách nào khác, Thanh Hạ đành phải dùng chân đạp lên cánh sửa lớn, dùng sức chặn cửa lại, tay vẫn vội vã ở cửa nhỏ
“A?! Sao lại mở không ra?!!” người ở sau cửa lớn nghi ngờ hỏi nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì?! Ngươi dùng sức lắc thử xem!” Một giọng nói của người
khác vang lên, thanh âm trầm thấp thô trọng, chỉ nghe cũng biết đây là
một cao thủ.
“Lạch cạch!” một âm thanh rất nhỏ bỗng dưng xuất
hiện trong không gian, nhưng đối với Thanh Hạ lúc này lại không khác gì
tiếng nhạc vui từ trên trời rơi xuống, tay nhanh chóng mở ra cửa nhỏ,
thả lỏng chân ngăn chặn cửa lớn, thân người trơn trượt nhảy vọt vào
trong, mau chóng đóng lại.Cũng chính lúc Thanh Hạ vừa đóng xong cánh cửa nhỏ thì cánh cửa lớn bên cạnh cũng nặng nề mở ra, Thanh Hạ không dám
thở mạnh, chỉ nghe ngoài cửa vang lên tiếng nói trầm thấp: “Có lẽ do lâu ngày quá nên cửa có chút rỉ sét rồi!”
Một giọng khác đáp lại:
”Cũng phải, nếu không phải Thái Tử điện hạ ra lệnh cho chúng ta phong
chết cửa lớn, từ cửa hông nhiều năm không mở mà đi, hôm qua có lẽ đã để
cái đám người nước Tề kia đắc thủ!”
Thanh Hạ nghe xong liền sững sờ một phen, lẽ nào có người nước Tề tới cứu người nhưng không có kết
quả?! Khó trách nhiều ngày gần đây không thấy bóng dáng của Sở Ly.
Đang suy nghĩ, đột nhiên thấy tiếng hai gã kia đi tới cửa nhỏ, Thanh Hạ thấy đầu mình muốn tê rần, không phải chứ, hai tên này thế nhưng muốn tiến
vào bên trong phòng này, không xui đến thế chứ!
“A? tại sao mở
không ra?!” Người phía trước nghi ngờ hỏi, tiếng nói có chút vội vã và
chán ngán: “Có phải là ngươi lấy sai chìa không?!”
Cái chốt bị
Thanh hạ dùng dây thép nhỏ chặn lại, bọn họ đương nhiên mở không ra.
Giọng người còn lại có chút phiền muộn đáp: “Không phải chứ, không lấy
sai mà!”
“Bỏ đi! Chúng ta chút nữa lại quay lại xem sau, đằng
nào cũng đã tới giờ dùng cơm, không cần gấp gáp làm gì!” Cửa lớn lại một lần nữa được mở ra, hai gã binh sĩ quay người từ từ đi xa.
Thanh Hạ trong lòng mừng rỡ vô cùng, lẽ nào đường đến phòng giam Thái Tử Tề
An chính là từ trong phòng này. Thanh Hạ xem xét kỹ lưỡng chung quanh,
dễ dàng tìm thấy cửa vào một thông đạo hướng xuống dưới hiện ra trước
mắt. Thanh Hạ xử lý xong chốt cửa nhỏ để tránh hai người kia mở ra không được sẽ nảy sinh hoài nghi rồi đi vào thông đạo.
Luồng không khí lạnh lẽo thổi vào mặt Thanh Hạ, nàng lập tức hiểu rõ thông đạo này là
thông xuống lồng đất, nếu không sẽ không lạnh đến thế. Đạo lao Nam Sở
được kiến thiết quả nhiên tinh diệu, nhà lao chính thức lại ở dưới đất,
nếu không phải nàng có vận khí tốt thì có thể đã bị qua mặt mà bỏ sót.
Đi hơn một ngàn bậc thang, Thanh Hạ thầm tính toán độ dài này khoảng hơn
một trăm mười mét, trong lòng còn đang suy nghĩ, đột nhiên thấy phía
trước sáng lên, Thanh Hạ nép vào vùng tối di chuyển đến vùng sáng thì
thấy một đoạn thông đạo rất dài đèn đuốc sáng trưng, phút chốc cảm thấy
tim mình như chìm vào hầm băng, đồng thời cũng hiểu tại sao Sở Ly có thể yên tâm. Chỗ này chính là nơi cứu giam giữ thái tử An, muốn đi vào,
thật khó hơn lên trời.