Gió lạnh thổi ù ù qua thông đạo luồng vào bên trong ngục giam rộng lớn, trên giường đá lạnh lẽo là một nam tử y phục đơn bạc đang lẳng lặng ngồi, đôi mắt đạm bạc như nước cùng lạnh lẽo tựa như hàn đao sắc bén, trừ lúc ban đầu kinh ngạc quay lại thì không còn nhìn Thanh hạ thêm một lần nào nữa. Y phục hắn thấm đượm màu máu cộng thêm thương tích khắp nơi khiến trái tim nàng như bị ai đó bóp mạnh một cái, hai hàng chân mày khẽ chau vào nhau, muốn mở miệng nói nhưng lại bị vẻ lạnh nhạt xa cách của hắn làm cho quẫn bách không thể thốt lên được gì.
Ánh lửa hơi mờ tối đánh động Thanh Hạ tỉnh táo, nàng tại sao lại có tình cảm cường liệt như vậy, dưới tình huống nguy hiểm trước mắt như thế nào lại không chú ý đến đại cục?! Không dấu vết gạt đi dị trạng của bản thân qua một bên, Thanh Hạ đi nhanh về phía trước đỡ lấy thân thể Tề An Thái Tử, vội vã hỏi: “Có thể đi được không?!”
Tề An khẽ quay đầu nhìn nàng với gương mặt gầy gò trắng bệch làm cho Thanh Ha không khỏi hoảng hốt, thần sắc trong phút chốc xuất hiện sự giận dữ hỏi: “Chúng dụng hình với huynh?!”
Biểu tình khẩn trương của nàng làm giảm vẻ lãnh mạc trong mắt hắn, Tề An từ từ xoay người, vẻ mặt u ám thống khổ trầm thấp hỏi: “Tại sao?!”
Tiếng nói khàn khàn nhẹ thốt ra từ đôi môi khô nứt nẻ, nghe thanh âm cũng đủ có thể tưởng tượng rằng hắn đã phải trải qua sự hành hạ đau đớn đến thế nào. Tề An đột nhiên mở choàng mi mắt đưa tay nắm chặt bả vai Thanh Hạ với sức lực vô cùng mạnh mẽ tựa như muốn nghiền nát xương cốt của nàng, thân thể nghiêng về phía trước hoà thêm hơi thở nóng ấm phả lên đỉnh đầu Thanh Hạ thốt ra từng chữ một: “Tại sao phản bội ta?!”
Cánh tay Thanh Hạ bị Tề An siết chặt truyền đến sự đau đớn, nhìn thấy máu tươi từ trên vết thương của hắn rỉ ra nàng liền cảm thấy nộ hỏa xông lên, một thứ tình cảm đau xót mãnh liệt từ trong cõi lòng bỗng dưng trỗi dậy khiến Thanh Hạ không thể chịu đựng nỗi “Ta đi giết hết bọn chúng!”
“Thanh Hạ!” Tiếng kinh hô phát ra từ nơi khoé miệng Tề An, hắn vội vàng vươn tay kéo nàng làm cho vết thương trên người rách toạc, máu tươi chảy thành dòng chạy sang cánh tay trắng nõn của Thanh Hạ.
“Nói với ta...khục!”
Tiếng ho từ trong cuống họng dâng trào cắt đứt câu nói nguyên vẹn của hắn, Thanh Hạ ôm lấy thân thể Tề An liền cảm thấy không có chỗ nào trên người hắn là không có vết thương, nhưng nam nhân nay lại không hề phát ra bất kì thanh âm đau đớn mà chỉ hỏi đi hỏi lại nguyên nhân.
“Điều này huynh phải tự hỏi chính mình rằng Trang Thanh Hạ mà huynh biết đến có thể phản bội huynh hay không?!” Thanh Hạ nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Tề An, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn thành khẩn hỏi.
Thần sắc Tề An nhất thời trầm xuống không trả lời, Thanh Hạ cũng hiểu rằng lúc này có giải thích như thế nào cũng khó có thể nói rõ ràng mọi chuyện, huống hồ sự tình nàng cũng không quá hiểu, nếu nàng nói chính mình là linh hồn dị thế mướn xác sống lại chỉ sợ hắn cũng nghĩ là nàng có dụng tâm khác, nam nhân này hiện giờ đối với Trang Thanh Hạ tràn ngập hoài nghi nên chỉ vài câu nói làm sao có thể giải hết cừu hận trong lòng hắn.
Nàng một bên đỡ lấy bả vai của Tề An, một bên trầm giọng nói: “Mọi việc đều là bố cục do Sở Ly thiết kế với mục đích dụ huynh mắc câu, bản thân ta chỉ vì không hiểu rõ sự tình nên mới bị hắn lợi dụng, hiện tại hai nước Tề_Sở đang trong thời kì giao tranh, Sở Ly chắc sẽ dùng huynh làm con tin uy hiếp nước Tề, hôm qua người của huynh có đến giải cứu nhưng không thành công, huynh hiện tại chỉ có một lựa chọn duy nhất đó chính là tin tưởng ta mới có thể thoát khỏi được nơi này, nếu không một khi quốc phá thân vong huynh sẽ thành tội nhân thiên cổ!” Tề An thần trí đột nhiên thanh tĩnh hơn nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn Thanh Hạ với ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Nàng cũng biết rõ hắn không có khả năng sẽ tin tưởng mình, nhất là Trang Thanh Hạ vốn phải nhu nhược nhát gan nay lại biến thành nàng tại thời điểm lúc này, đổi thành chính bản thân nàng nàng cũng sẽ không tin.
“Huynh còn có thể đi được không?!” Thanh Hạ thấy hắn không tiếp tục truy vấn mới thấp giọng hỏi.
Tề An không nói câu nào mà chỉ gật đầu, Thanh Hạ mím môi ném bộ y phục cẩm y vệ mới lấy được trên cái thi thể lúc nãy ném lên giường đá rồi nói với hắn: “Mặc vào đi, thời gian của chúng ta không nhiều!”
Ánh mắt hoài nghi của Tề An càng ngày càng đậm, song vẫn là không nói gì cầm lấy y phục từ từ đứng dậy. Hắn vừa động đậy liền đột nhiên nhíu chặt mày, Thanh hạ biết vết thương có lẽ đã bị rách nên cũng không thể chú ý nhiều nữa mà quỳ xuống giúp hắn mang giày.
Tề An khẽ tái mặt, đang muốn mở miệng khước từ lại bị ánh mắt lạnh lùng của Thanh Hạ làm cho trở nên ngoan ngoãn. Hắn nhìn khuôn mặt không thể quen thuộc hơn trước mắt nhưng lại cảm thấy không có một chút thân thiết nào, nhớ đến Thanh Hạ vốn đơn thuần trong sáng, một giọt máu cũng có thể dọa nàng khóc, thường trốn sau lưng hay cẩn thận núp dưới bàn học né tránh bàn tay của hắn nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca, sẽ bị cha phát hiện đó!” Những năm tháng niên thiếu cùng học trong thư phòng với nhau tại giây phút hiện tại lại giống như một giấc mộng, đột nhiên tiêu thất không còn gì.
Khi đã mang xong giày cho Tề An thì Thanh Hạ liền tiếp tục cẩn thẩn cởi bỏ y phục nhiễm đầy máu trên người hắn, thân thể tráng kiện tràn ngập vô số vết thương hiện lộ ra trong tầm mắt, nghiêm trọng nhất lại là vết đao của chính nàng, dưới ánh đuốc leo loét lộ rõ vết thương sâu hoắm khiến trong lòng Thanh Hạ không khỏi trào dâng cảm giác áy náy, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi: “Huynh còn có thể đi được không?! Ta có thể cõng huynh!”
Tề An sửng sốt một lúc liền liên tục lắc đầu, khàn giọng nói: “Còn không lấy nổi mạng của ta!”
Thanh Hạ gật đầu rồi nhanh chóng giúp hắn mặc lên y phục và đội mũ giáp, nhìn thấy không có gì bất thường mới nhặt chiến đao dưới đất đưa đến, trầm giọng nói: “Đi theo ta!”
Hai người mau chóng di chuyển đến đầu hành lang, Tề An hiển nhiên biết bên ngoài canh giữ nghiêm ngặt nên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thanh Hạ, nàng đưa tay ra hiệu cho hắn đi sát cạnh mình, lẩm bẩm đếm vài số rồi mở cánh cửa sắt nặng nề.
“Thái Tử Tề An đã trốn thoát! có người trong này cướp ngục!” Thanh Hạ hốt hoảng cầm thương chạy nhanh ra ngoài nắm lấy tay một trong số mười bốn tên cấm vệ, hét lên thản thốt: “Nhanh! Thái Tử Tề An trốn thoát rồi! Có người xâm nhập cướp ngục!!”
“Cái gì?!!” Mười bốn tên cấm vệ quân giật mình kinh hô vội vã chạy vào phòng giam Tề An, Thanh Hạ thấy thời cơ chín mùi thì ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén, đao trong tay đột nhiên huy động lướt qua yết hầu của một tên cấm vệ để lại thi thể đổ trên mặt đất.
“Bọn chúng không phải là người của chúng ta!” Một tên khác trong đám người nhanh chóng nhận rõ tình hình nên hét lớn, Thanh Hạ nhướng mày đem thanh đao trên tay phóng ngay mi tâm của gã, cũng ngay lúc đó Thanh Hạ chặt đứt dây thừng khiến cánh cửa huyền thiết nặng nể rơi xuống nhốt lại những tên cấm vệ còn lại vào bên trong.
Từ xưa đến nay kiến trúc phòng vệ vượt ngục chỉ chủ yếu phòng ngừa người ở bên ngoài xâm nhập, khoảng cách từ trung tâm ngục giam ra ngoài hơn một trăm mét nên một khi cửa tháp rơi xuống những người bên trong có kêu khản cổ cũng không ai nghe được.
Hai gã cấm vệ còn chưa vào tròng xông tới liền bị Thanh Hạ nhanh chóng đạp mạnh vào góc tường, tay cầm đao hướng cướp được ở một tên binh vệ lúc trước hướng vào đầu một trong hai gã chém đến với lực đạo mạnh mẽ, “phập” một tiếng chỉ thấy màu đỏ xen trắng tuôn ra từ não của hắn.