Tiếc thay cho hắn nhanh như vậy đã nhận ra nghi điểm, chỉ thấy Thanh Hạ khoác trên người một bộ nội y màu trắng lười nhác dựa vào thành giường bạch ngọc lạnh nhạt trả lời: “Ngươi cưỡng bức ta, ta đánh ngất ngươi, mọi việc chỉ giản đơn như vậy!”
Sở Ly triệt để ngổn ngang vì hoàn toàn không nghĩ tới nàng thế nhưng lại thẳng thắn đến mức này, đang chuẩn bị phát tác thì lại một lần nữa nghe từ bên ngoài vọng vào giọng nói đầy cung kính: “Điện hạ...”
“Câm miệng!” Sở Ly phẫn nộ quát lớn dẫn đến nguyên đám người hầu kẻ hạ ngoài cửa kinh hồn bạc vía nhất tề quỳ lạy, hắn đảo đuôi mắt hẹp dài nhìn về phía Trang Thanh Hạ gườm lạnh, trầm giọng nói: “Món nợ này ta sẽ tính sau với nàng!” Dứt lời liền hậm hực quay đầu bước đi.
Không bao lâu sau các hành lang trong Lan Đình Viện đều được người thắp sáng, Thanh Hạ dựa vào cửa lớn đưa tay nhẹ chạm lên vết thương trên bụng, nhìn bầu trời phía đông bắt đầu sáng mờ mà trong lòng không khỏi dậy lên cảm giác thê lương.
Nàng lúc này chỉ có thể hy vọng Tề An có thể thuận lợi trốn thoát khỏi Nam Sở, còn chuyện khác nàng thật sự không quản nổi.
Đêm nay chủ định là một đêm khiến rất nhiều người không thể ngủ được, nhưng không hiểu sao Thanh Hạ vừa nằm lên giường một lúc thì đã ngủ say.
Khi thức tỉnh thu được vào trong tầm mắt chính là khung trời đứng bóng trên cao cùng khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Hương Quất, còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì đã xảy ra thì lại thấy tám người chủ sự chính của Lan Đình Viện đã đồng loạt quỳ xuống trước mặt nàng nhất thanh hô: “Chúc mừng nương nương, nương nương vạn phúc!”
Một chuỗi lời cung chúc không ngừng vang vọng trong không gian, Thanh Hạ quay đầu nhìn tất cả cung nữ thái giám mang vẻ mặt vui mừng như nhặt được bảo đang quỳ xung quanh mà vô cùng nghi hoặc hỏi:
“Các người đang làm cái gì?!” Thanh Hạ đầu to như đấu, bản thân nàng hiện tại đầu đau người đau, thực không biết có gì đáng mừng.
“Chúc mừng nương nương cuối cùng cũng có được ân sủng của Thái Tử điện hạ, chúng nô tài ở Lan Đình Viện cùng chúc nương nương sớm ngày hoài long thai, vì hoàng gia khai chi tán diệp!” Hương Quất nụ cười ngọt ngào nói.
Thanh Hạ nghe xong liền khẽ ngây người một lúc, cũng biết được nguyên nhân có lẽ là vì Sở Ly ở chỗ nàng tới gần sáng mới rời đi, nàng hôm nay giữa trưa mới thức dậy nên tất cả đều biểu thị về một phương hướng, đó là Trang Thanh Hạ tiến cung đã hơn một năm chưa được ân sủng tối qua đã được Nam Sở anh minh thần võ tuần lãng tứ phương Thái Tử điện hạ sủng hạnh.
Ha...Ha...
Chuyện này xem ra cũng không phải là không tốt!
Cả ngày hôm sau đại môn Lan Đình Viện như muốn bị người san bằng, tất cả quý phi mỹ nhân có to có nhỏ trước trước sau sau trái trái phải phải toàn bộ đều đến bái phỏng Trang Thanh Hạ tân quý phi của Sở cung.
Đằng nào đương kim hoàng thượng cơ thể mang bệnh suy nhược nhiều đã hơn một năm, nằm trên long sàng sống chết không rõ.
Mà người dân Nam Sở đối với vị hoàng đế này không có ấn tượng gì tốt ngoại trừ việc lão đã sinh ra được một người con giỏi, khi tuổi còn trẻ thì hoang dâm vô đạo không hỏi chính sự, hai lần chiến đầu với Tề chỉ vì sự ngu dốt của bản thân lão mà dẫn đến thua trận, thậm chí phải đưa con mình sang quốc gia khác làm con tin mới miễn cưỡng giữ được nước.
Một năm trước, đường đường hơn một trăm vạn binh mã dưới sự chỉ huy của y nhưng lại thất bại thảm hại dưới tay man di Nam Cương, làm binh lính Nam Cương đánh đến Thành đô tạo nên cảnh sinh linh đồ thán, nếu Thái Tử Sở Ly không kịp thời về nước chỉ sợ Nam Sở sớm đã diệt vong.
Cho nên trong Sở Cung người có quyền lực nhất thực tế chính là Sở Ly, rất cả mọi người đều đang chờ xem khi nào lão hoàng đế tắt thở.
Chính như thế Trang Thanh Hạ được nước lên thuyền, một đêm trở thành một trong những nữ nhân có quyền lực nhất trong hậu cung, Lan Đình Viện trở nên phong quang vô hạn, thậm chí còn có xu hướng vượt qua Vân Tường Viện của Đan Phi, hiện tại khung cảnh náo nhiệt phi thường khiến Thanh Hạ thập phần không vui vì cả ngày phải đón tiếp cả đoàn nữ nhân.
Bóng đêm từ từ buông xuống, một vị khách không mời cũng sắp tới nơi nhiệt náo nhất ngày hôm nay của hậu cung.