“Hự!”
Người tới đau đớn thét lớn lui về phía sau hai bước, sau khi ổn định thân thể liền nhanh chóng hướng Thanh Hạ áp sát.
Một thanh chiến đao mang uy lực cực lớn từ trên cao chém xuống, Thanh Hạ ngay lập tức lăn một vòng tránh thoát đao phong, đồng thời nhanh nhạy rút ra chủy thủ giấu trong nhuyễn giày, dựa theo cảm giác hướng đến người nọ động thủ.
Tuy nhiên người tới cũng là một kẻ có thân thủ rất cao nên dễ dàng ngăn chặn thế tới rào rạt chủy thủ trong tay nàng, ánh mắt Thanh Hạ trong bóng đêm xẹt qua một tia sắc bén, chủy thủ loé lên ánh sánh lạnh lẽo, nghiêng người khuỵ gối đối với bàn chân người nọ đâm xuống.
”Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh trầm thấp của nam nhân nhất thời vang lên trong không gian, Thanh Hạ động mạnh khuỷu tay trái ngăn chặn động tác vung đao chém xuống của đối phương, tay phải cầm trụ mắt cá chân của hắn, thân hình hữu lực lay động liền đem đối phương hung hăng quật ngã trên mặt đất.
”Không được nhúc nhích!”
Thanh chủy thủ dày đặc hàn khí trong nháy mắt kề sát động mạch chủ của đối phương, Thanh Hạ lạnh lùng lên gối đá mạnh vào phần bụng của hắn, lăng lệ quát.
Một loạt những động tác liền mạch diễn ra không đến năm giây thời gian nhưng đã hoàn toàn thể hiện xuất hiện tốt chất siêu cường của một bộ đội đặc chủng.
Nam nhân thở hổn hển từng ngụm lại từng ngụm, trong ánh sáng sắc bén của đao phong có pha lẫn một loại hơi thở đặc thù của quân nhân.
Thanh Hạ ép sát trên người nam nhân, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?!”
”Ngươi là nữ nhân?”
Bị Thanh Hạ lãnh lệ tra xét nhưng nam nhân kia chẳng những không có trả lời mà ngược lại cất giọng kinh nghi hỏi.
Thanh Hạ thấy hắn không trả lời liền nắm chặt nắm đấm hướng đến phần bụng của hắn nện xuống một quyền thật mạnh.
Nam tử thoáng chốc đau đớn khom người kêu rên, tuy nhiên là lại không thể phát ra bất kì thanh âm nào.
”Là ta đang hỏi ngươi!”
Thanh âm lạnh lẽo phát ra từ nơi khoé môi của Thanh Hạ, không thể trách nàng thủ đoạn tàn nhẫn, hiện tại nếu thân phận của nàng bị bại lộ thì chẳng những bản thân sẽ chết không có chỗ chôn thân mà còn liên lụy đến Dương Phong, nàng hiển nhiên không thể không cẩn thận hành động.
”Cô nương, xin dừng tay!”
Một thanh âm thương lão từ trong góc tối đột nhiên vang lên, Thanh Hạ kinh hãi, không nghĩ tới nơi này còn có người khác, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy mà nàng lại không hề phát giác ra.
”Chúng ta bất quá chỉ là người qua đường không cùng cô nương quen biết, sự tình trước mắt vốn dĩ là các hiểu lầm nên thỉnh cô nương hãy thả bằng hữu của ta ra.”
”Hiểu lầm?!”
Thanh Hạ lạnh giọng lập lại hai từ trong câu nói của lão, sự kinh ngạc trong nội tâm chỉ giằng co trong thoáng chốc liền trở về bình tĩnh như lúc ban đầu, trong bóng tối nàng khẽ nhướng mày trầm thanh hỏi ngược lại: “Nếu không phải bản thân ta mệnh lớn thì khả năng đã sớm chết ở dưới tay của hắn, ngươi thế nhưng lại nói với ta chỉ là hiểu lầm có phải hay không quá nhẹ nhàng đi?!”
Trong bóng đêm một trận trầm mặc, không đến nửa khắc ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng đột nhiên dấy lên, Thanh Hạ một thân hắc y bó sát người chỉ trong một thoáng bại lộ trong không gian, khăn che mặt màu đen trên khuôn mặt càng phụ trợ rõ ràng đôi mắt phượng sâu thẳm, dáng yểu điệu dáng người ở trong bóng đêm tràn ngập lực lượng cùng mỹ cảm, nàng như cũ nửa ngồi nữa quỳ áp sát trên người nam nhân, chủy thủ sắc bén kề tại yết hầu của hắn, mắt phượng lạnh lùng nhìn đám người đang bao vây trước mặt mình.
Ước chừng hơn hai mươi bóng dáng mặc y phục vải thô màu xanh đen mang mặt nạ huyền thiết tĩnh mịch đứng trong góc tối, chỉ cần nhìn lướt qua liền có thể nhận thấy tất cả bọn họ đều là cao thủ võ học.
Một vị lão nhân lưng gù râu tóc bạc trắng đứng ở chính giữa đám người, bên cạnh lão là một cỗ kiệu nhỏ lẳng lặng nằm bên trong trong sự bảo vệ của đám người xung quanh, mành che kiệu màu xanh trầm tĩnh bất động không có nửa điểm gợn sóng.
Hai mắt lão giả ôn hòa nhìn về phía Thanh Hạ, trầm thanh nói: “Cô nương, nếu chúng ta nếu thật sự muốn giết ngươi thì ngươi cũng đã không còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này như hiện tại!”
Lời nói của lão cực kì không khách khí, tuy nhiên Thanh Hạ vẫn biết bọn họ tuyệt đối có thực lực này.
Chỉ theo cách bọn họ ẩn giấu thân hình trong bóng đêm nhưng không khiến nàng phát giác ra liền đủ biết những người trước mắt thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Phía trước bọn họ phái ra một người đến phục kích nàng hẳn chỉ là để dò xét chứ không hề có sát tâm, ngược lại chính nàng hiển lộ ra năng lực chiến đấu siêu cường mới làm cho đối phương hiểu lầm.
”Vân lão, để nàng đi.”
Thanh âm trầm thấp của phái nam bỗng chốc từ trong kiệu nhỏ truyền ra, lão giả vẻ mặt vô cùng cung kính vội vàng xoay người lắng nghe.
Sau khi tiếp thu mệnh lệnh liền quay đầu đối Thanh Hạ nói: “Chủ nhân của ta nói thả ngươi đi nên ngươi hãy đi đi.”
Thanh Hạ chậm rãi đứng dậy lui về phía sau hai bước, tầm mắt cẩn thận nhìn về phía đối phương, đột nhiên giơ chân hất lên thanh trường đao đang nằm dưới đất của nam nhân, thân hình phóng lên giữa không trung, một chân khác hung hăng đá vào chuôi đao.
Chỉ thấy trường đao kia lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phá không lao đi, ở trong thần sắc trợn mắt há hốc mồm cùng đồng loạt tiếng kinh hô thất thanh của đám người vững vàng cấm ở trên khung cửa của kiệu nhỏ.
”Nếu ta thật sự muốn giết các ngươi thì các ngươi cũng sẽ không bình yên vô sự đứng ở nơi này tại thời điểm hiện tại!”
Lời vừa dứt, Thanh Hạ liền mạnh mẽ phát lực phóng chạy hai bước, thuận thế đạp lên vách tường bên cạnh.
Đăng! Đăng! Đăng!
Bốn thước tường cao trong nháy mắt bị Thanh Hạ dẫm nát dưới chân, trong bóng đêm thoát ẩn thoát hiện thân hình yểu điệu của một người nữ nhân lướt đi như bay trên mái gói, vài cái nhấp nhô lên xuống đã xâm nhập vào bên trong tường viện thiên lao Nam Sở.
”Chủ nhân!” Lão giả râu bạc khẽ kinh hoảng thản thốt.
”Nam Sở thật sự càng ngày càng náo nhiệt.”
Tiếng nói trầm thấp rừ bên trong kiệu nhỏ chậm rãi truyền ra, một đôi bàn tay thon dài khẽ vén lên mành lụa.
”Lão hiện tại hãy đi thăm dò thân phận của người nữ nhân này, những người khác theo ta ra khỏi thành!”
Đám người xung quanh đồng loạt cung hô vâng mệnh, không đến thời gian nửa nén hương, bên trong ngõ nhỏ u tối lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Chân trời tháng giêng vạn dặm sáng ngời, ánh sáng lạnh lẽo khúc xạ tạo nên một vùng hàn khí dày đặc.