“Chủ tử người nhìn xem,trong miệng nàng ta hình như đang lẩm bẩm điều gì đó?!”
Thanh âm tiêm tế của phái nữ đột ngột vang lên trong không gian, ở tại khung
cảnh tràn ngập thê lương, không ngừng quanh quẩn những tiếng thét gào
oán hận của vô số vong hồn liền trông có vẻ vô cùng kỳ dị. Một gã thái
giám cung đình mang bộ mặt đánh phấn trắng toát chậm rãi tới gần nữ nhân hồng y đang ngồi trên ghế quý phi, cất giọng thập phần nịnh nọt sum
xuê: “Nô tỳ nhà ngươi lỗ tai không có vấn đề gì đi?! Nàng ta vào thời
điểm này làm sao còn có thể mở miệng nói được điều gì mà cần phải làm
phiền đến chủ tử nhìn tới a?”
Hồng y nữ nhân tư thế nửa nằm nửa
ngồi tựa lưng vào trên ghế gỗ trầm hương được trải thảm nhung đỏ thẳm
với những hoạ tiết vô cùng tinh mỹ thêu từ tơ vàng dác mỏng, một thân
khoát lên phượng bào tiên diễm, đầu cài song châm phượng hoàng giương
cánh cao quý, chính giữa mi tâm đính ngọc tử tinh Nam Hải trân mỹ, môi
đỏ như máu, mày tựa như họa, đôi mắt phượng sắc lạnh xuyên thấu qua đám
người hỗn loạn mà nhìn thẳng vào sắc mặt tái nhợt của lam y nữ tử đang
nằm mềm nhũn trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng đầy vẻ khinh thường, cay
nghiệt mắng: “Đồ vô dụng, nàng ta bộ dáng dở sống dở chết thế kia còn có thể mở miệng nói được?”
Thị nữ mở miệng nói lúc trước sắc mặt
không tốt tới gần lam Y nữ tử, đem tai để sát vào cánh môi anh đào trắng bệch của nàng, một lát sau quay đầu mờ mịt trả lời: “Chủ tử, nô tỳ cũng không biết Lan Phi nương nương nói cái gì, hình như...hình như có liên
quan đến bản vẽ nào đó?!”
“Bản vẽ?” Hồng y nữ nhân nhướng đôi
chân mày, trầm thanh nói: “Tám phần chín phần là bị dọa đến hồ đồ đi,
thật không ngờ tới một con người nhát gan chuyên sợ phiền phức như nàng
thế nhưng dám phản bội Hoàng Thượng cùng nam nhân khác tư thông, không
phải muốn chết sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” những hạ nhân xung
quanh liên tục đón ý nói hùa theo lời nàng ta, trên mặt kẻ nào kẻ nấy
đều là biểu tình vui vẻ khi thấy người khác gặp hoạ. Cũng chính lúc này
bên ngoài đột nhiên truyền đến hành loạt tiếng bước chân dồn dập, hồng y nữ nhân vừa nghe vào tai liền khó chịu nhíu mày, đưa mắt nhìn ra thì
thấy phía bên kia đầu hành lang quanh co gấp khúc có ba người nữ tử áo
gấm vội vã bước chân đi đến. Nữ tử dẫn đầu cũng đồng dạng một thân hồng y diêm dúa, nàng ta vừa đi vừa thập phần cao ngạo giương lên đôi mắt cùng cần cổ trắng ngần của bản thân, còn chưa đến nơi đã cao giọng nói với
hồng y nữ nhân đang ở trong phòng: “Thái tử phi thân mang bệnh nặng
trong người nên không thể quản hậu viện Đông cung, Điện Hạ hiện tại giao phụng ấn cho năm người chúng ta cùng nắm giữ, trước mắt rõ ràng xảy ra
đại sự nhưng Đan Phi tỷ tỷ lại tự ý xử lý, có phải hay không là muốn một thân một mình nắm quyền?!”
Đan Phi cười lạnh một tiếng, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo nhìn vị hồng y nữ tử đang dẫn đầu hấp tấp đi
đến kia, trầm giọng đáp trả: “Không dám không dám, tỷ tỷ chỉ là nghe nói ba ngày trước Nhu Phi muội muội sinh non nên không nghĩ kinh động muội
muội đại giá đến đây mà thôi!”
“Hừ!” Nhu Phi tuy phong hào một
chữ “Nhu” nhưng bản tính con người thật sự không hề nhu nhược, ánh mắt
sắc bén nhìn đám đông phô trương sau lưng Đan Phi, lạnh giọng nói: “Ta
là sinh non chứ không phải chết, cho dù bản thân ta có nằm liệt trên
giường thì cũng quyết không cho ngươi thật hiện được âm hại người mưu
hiểm độc! Người đâu mau tới đem Lan phi nương nương đỡ dậy, dưới chân
thiên tử luôn tồn tại vương pháp cùng công lý, Đông Cung hậu viện không
phải là nơi để cho những kẻ độc ác lộng hành tuỳ ý lấy đi sinh mệnh của
người vô tội!”
“Dừng tay!”
Đan Phi từ trên ghế ngồi đứng phắt dậy, mắt phượng toả ra hàn khí lạnh lẽo, lớn tiếng quát: “Có ta ở đây xem ai dám động thủ!”
“Ta dám!” Nhu phi ngay lập tức gay gắt đáp trả, nàng từng bước lại từng
bước đến gần hồng y nữ nhân đang đứng đối diện tầm mắt của mình, quyết
liệt nói: “Chu Đan Thần, Thái Tử Phi thân mang bệnh nặng phải nằm trên
giường nhưng vẫn còn có Thượng Quan Nhu Lan ta, Đông cung thất cung thập nhị viện không phải của riêng nhà họ Chu độc đại, ngươi muốn mượn đao
giết người phải hỏi Thượng Quan Nhu Lan này có đồng ý hay không!”
“Ta làm sao lại quên mất một điều vô cùng quan trọng rằng Thượng Quan gia
nhà tan cửa nát thế nhưng vẫn còn rành rành sót lại hạng người sĩ diện
ảo như ngươi a! Tốt lắm, hôm nay ta sẽ mở lòng từ bi thành toàn cho
Thượng Quan Nhu Lan nhà ngươi, khiến cho ngươi được sáng mắt ra mà biết
trong Đông cung này ai mới là kẻ có thể một tay che trời!” Đan phi giơ
lên đôi bàn tay trắng nõn, nhẹ vỗ chúng vào nhau tạo thành hai thanh âm
giòn giã, động tác vừa dứt liền ngay tức khắc thấy hơn mười gã nam tử
mặc trên người y phục hạ nhân hung hãn từ sau lưng ả bước ra, Đan Phi
cười lạnh, đối với hai vị phi tử khác đang đứng sau người Thượng Quan
Nhu Lan đe doạ nói: “Trần Phi, Đức Phi, các ngươi tốt nhất nên đứng sang một bên, bằng không đừng trách ta trở mặt vô tình!”
“Chu Đan
Thần, ngươi không cần khinh người quá đáng!” Nhu Phi nhìn Lam Y nữ tử
sắc mặt tái nhợt nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất bị vài tên hạ nhân
thân thủ thô lỗ kéo lên liền cảm thấy vô cùng giận dữ, lớn tiếng hét:
”Lan Phi vốn là người không thích xen vào việc phân tranh thế sự, ngươi
nếu muốn sử dụng thủ đoạn thì cứ việc hướng về phía ta, cần gì liên lụy
đến kẻ vô tội như nàng?!”
“Nhu phi muội muội nói như vậy là có ý gì?”
Đan phi nhướng đuôi lông mày, khoé miệng khẽ cười nói: “Lan Phi trong phòng tư tàng đồ vật của nam nhân, hành vi của nàng theo luật pháp Nam Sở
chính là tư thông. Thái tử ra mệnh lệnh cho ta xử lý việc này một cách
gọn gàng, nhưng ngươi lại tới nơi này hô to gọi nhỏ, người không biết rõ sự tình có khi còn tưởng rằng ta làm việc trái thiên tư pháp luật ám
hại Lan Phi đi, ngươi như vậy vu hãm cho Chu Đan Thần ta chính là có rắp tâm gì đây?”
Dứt lời liền nghiêng đầu đối với vài gã thuộc hạ
đang đứng bên cạnh mình ra chỉ lệnh: “Các ngươi vài người tới dìu nhu
phi nương nương cho tốt, nàng vừa mới sinh non long chủng nên thân mình
còn chưa có phục hồi như cũ, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra đối
với nàng, các ngươi có vài cái đầu cũng bồi không nổi!”
“Rõ!!!” Bọn thuộc hạ của Đan Phi đồng thanh trả lời một cách vang dội, thoáng chốc đè ép tiếng hét phẫn nội của Nhu Phi.
Đan phi xem như không nhìn thấy ánh mắt căm giận của Thượng Quan Nhu Lan,
chậm rãi đi tới trước mặt lam y nữ tử Lan Phi như cũ hôn mê bất tỉnh
đang bị hai gã thuộc hạ giữ trong tay, cười lạnh nói: “Như vậy sở sở
động lòng người không khỏi khiến ta cảm thấy nguy cơ, cùng nam nhân tư
thông, muội muội ngươi có biết đây là tội gì không?” Mắt phượng rét lạnh khẽ nhìn về phía Nhu Phi đang bị vài gã thuộc hạ kiềm hãm, âm lãnh
cười: “Muốn trách chỉ có thể trách nàng ta và ngươi đi lại quá thân cận, còn có dung mạo như vậy xinh đẹp thì làm sao không khiến cho ta lo lắng được đây?”
Đôi đồng tử của Nhu Phi chỉ trong một thoáng mở thật to, chỉ thấy Đan Phi chậm rãi giơ lên bàn tay trắng mịn ngọc ngà với
những đầu ngón tay thon dài, mà nàng ta nắm lấy chính là một thanh chuỳ
thuỷ loé lên tia sáng lạnh khiếp người, hai tiếng gió bén nhọn xé ngang
không khí, Đan Phi tóc đen tung bay, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười tà ác.
Một tia âm ngoan nhất thời hiện lên trong mắt của Đan Phi, ả hừ lạnh một tiếng, bàn tay mang theo đao phong đối với khuôn mặt tinh xảo của Lan
Phi hung hăng vung đi xuống!