Bên ngoài khung cửa
sổ làm từ gỗ lim không ngừng có gió lớn mãnh liệt càn quét lưu lại từng
luồn không khí lạnh như băng. Thời tiết tháng mười một dần dần hiển hiện rõ ràng, mặc dù là ở phía nam Nam Sở cũng bắt đầu có một tia cảm giác
âm lãnh, không biết nghe đồn tại Bắc Cương mỗi khi mùa đông đến đều
khiến vô số súc vật cùng người dân Hung Nô chết đi đã như thế nào vượt
qua khoảng thời gian dài trong cái mùa khắc nghiệt này.
Thanh Hạ
mang trên người la y màu lam nhạt, ngoài thân khoác chiếc áo choàng
tuyết trắng sản phẩm của Cẩm Tú phường, thân hình tựa như u linh đứng ở
phía dưới phiến đèn cung đình bên cạnh giá sách. Ngửa đầu bình tĩnh nhìn thanh nến đỏ chậm rãi hòa tan, một giọt lại một giọt lắng đọng, biểu
tình trên gương mặt xinh đẹp không khác gì so với tảng băng vĩnh cửu đã
trường tồn vạn năm thời gian, nửa điểm dao động cũng không mảy may xuất
hiện. Ngoài cửa phòng một tiểu nha hoàn y phục màu tím thỉnh thoảng lại
đưa mắt đến quan sát, thần sắc vô cùng căng thẳng giống như lo lắng nàng đột nhiên nổi điên tự sát.
Ba ngày...
Vừa vặn ba ngày...
Có thể nói cuộc đời từ khi sinh ra đến nay đã hai mươi sáu năm của Đường
Tiểu Thi thống khổ nhất chính là ba ngày này. Cảm giác bản thân ngủ đủ
giấc rồi tự nhiên tỉnh dậy khiến nàng nhất thời không thể thích ứng
được, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm sống kiếp đặc công luôn xem nhẹ
sinh hoạt đời thường của chính mình, nàng có thể yên ổn chìm đắm vào
giấc ngủ như thế, cũng có lẽ trong tiềm thức nàng thập phần không muốn
tỉnh lại để đối mặt với sự thật. Khoảnh khắc mở mắt kia, nàng đột nhiên
sinh ra một hồi ảo giác, thực hy vọng nhìn thấy sẽ là ký túc xá an toàn
ấm áp ở cục quân tình số 9 hoặc khu khách sạn thoải mái xa hoa nào đó ở
thế kỉ hai mươi mốt, cho dù có là nhà tù của Hải Quân Chiến Đội nàng
cũng sẽ không tuyệt vọng như trước mắt. Lần đầu tiên nàng hướng chính
mình sinh ra hoài nghi.
Đã từng bị địch nhân là phần tử khủng bố vây chặn tại rừng rậm Châu Phi nàng đều chưa từng dập tắt khát vọng
sống của bản thân, nhưng hiện tại trong đáy lòng nàng thật sâu sinh ra
một loại cảm giác vô lực. Đã từng xuất hiện trước mặt nàng vài vùng hải
vực lạnh lẽo cùng mấy khối sa mạc hoang vu nàng cũng chưa từng lâm vào
kinh hoảng, không giống hiện tại ngăn trở cước bộ của nàng chính là một
khoảng thời gian xa vời.
Trong ba ngày này nàng đã nắm rõ gần như toàn bộ tình huống ở nơi đây, trong cung điện này từ kiến trúc, gốc
cây, ngọn cỏ, con người, tất cả mọi thứ đều nằm gọn tại tầm kiểm soát,
tuy nhiên điều này cũng khiến nội tâm nàng triệt để tuyệt vọng.
Hàng loạt những hình ảnh mà nàng nhìn thấy đều xác định rõ một kết quả.
Nàng, Đường Tiểu Thi đã tuyệt xứ phùng sinh, xuyên thời không đi đến một triều đại cách thế kỉ hai mươi mốt không biết bao nhiêu ngàn năm, tá
thi hoàn hồn trở thành một trong những phi tần của Thái tử Nam Sở.
Đối diện với tất cả sự hoang đường này, Đường Tiểu thi thật sự không biết
bản thân có nên hay không cười to ba tiếng chúc mừng chính mình đại nạn
không chết.
Giống như con người không trải qua chiến tranh thì
không thể hiểu được nó có tính chất tàn khốc ra sao. Mà cho dù bọn họ đã từng trãi, cũng vô pháp vô phương lĩnh hội tâm tình của Tiểu Thi vào
giây phút này. Linh hồn cô đơn, bóng dáng độc điệu, một mình một người ở thời không xa xôi, không có hưng phấn như trong tượng tượng, thậm chí
không có một chút vui mừng vì sống sót sau tai nạn. Lần đầu tiên trong
cuộc đời, nàng ở trong bóng đêm đen tối không được kiềm nén được nước
mắt của chính mình, thật giống khung cảnh nhiều năm trước bị thân nhân
vứt bỏ, một thân lưu lạc ở đầu đường phồn hoa, vùi đầu trong chăn, răng
nanh cắn chặt môi mọng, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má. Cũng tại
đêm này, Tiểu Thi trịnh trọng lập ra nghi thức cáo biệt cuộc sống trước
kia cùng cái quốc gia đã nhẫn tâm ruồng bỏ nàng, đón nhận sự thật tàn
khốc đang xảy ra.
Ngày thứ hai, Lan Đình viện không có náo nhiệt
như Tiểu Thi suy đoán. Tất cả đám người bên trong toà viện đều thật cẩn
thận chờ đợi, cùng nhau trông chờ vị nữ chủ tử trên danh nghĩa của bọn
họ sẽ đón nhận phong ba bão tối gì bởi cái ngày đại náo kia, đáng tiếc
không hiểu sao lại dị thường yên tĩnh. Vô số người tiềm tàng từ một nơi
bí mật gần đó đều ở cẩn thận nghiền ngẫm, mặt ngoài bình tĩnh như vậy
rốt cuộc là có cái ý vị gì? Mà Tiểu Thi tâm như tro tàn lại hoàn toàn
không đặt chuyện tình này vào mắt. Nàng im lặng ăn cơm rửa mặt chải đầu, ngồi giống như một con rối gỗ để mặc hạ nhân phục vụ, mất đi toàn bộ
tức giận. Thế giới của nàng hiện tại chỉ thấy thiên địa đảo lộn, ngẩng
đầu lên không phải là phiến thiên không.từng quen thuộc kia.
Một
trận tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên, Tiểu Thi nhĩ lực linh
thông nên liền nghe thấy vào tai. Bức rèm che thoáng động, một mùi hương nhẹ nhàng được điều chế từ cỏ lan chi thượng phẩm chậm rãi bay đến.
“Chủ tử, Nhu Phi nương nương đến đây!” Thị nữ Hương Quất vội vàng tiến lên
tiếp nhận chiếc áo tơi trong tay Nhu Phi, nhanh nhẹn hướng về phía nàng
ta bưng một tách trà nóng, hành động vô cùng liền mạch thuần thục, hiển
nhiên từng tại Lan Đình viện phục vụ vị khách quen thuộc này rất nhiều
lần.
Nhu phi đứng trên tấm thảm đặt ở chính giữa nội thất căn
phòng, đôi hài mang nơi chân vẫn còn toả ra hơi nước ẩm ướt. Bên ngoài
mưa đã rơi hơn nữa ngày vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, không lâu nữa
mùa đông chân chính sẽ đến đây.
“Thanh Hạ!” Nhu phi đột nhiên mở
miệng phá tan không gian tĩnh lặng, tuy nhiên chỉ nói ra được hai tiếng
này liền dừng hẳn,muốn nói nhưng rồi lại thôi đóng chặt môi, không khí
nặng nề đến cực điểm.
Tiểu Thi đứng phía dưới chiếc đèn cung đình khẽ ngẩng đầu nhìn, ở tia sáng ánh nến hé ra hai gò má tái nhợt thoạt
nhìn tựa như không còn là người thuộc thế giới sống, nàng giờ phút này
chính là một con phi điểu bị giam trong lồng sắt, giống giấc mộng kinh
tâm động phách, cũng giống tiếng nước chảy réo rắt thảm thiết.
“Thái tử phi tỷ tỷ mang bệnh không phải là chuyện một hai ngày trước!” Nhu
phi rốt cục thở dài thấp giọng nói, nàng ta chậm rãi đến bên Tiểu Thi
cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, đấu khẽ gục xuống, qua hồi lâu một
giọt nước mắt đột nhiên nhẹ rơi vào trên cổ tay Tiểu Thi.
Nhu Phi đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm Tiểu thi, trong mắt tuy
tràn đầy đau khổ nhưng cũng có kiên định, từng từ một nói: “Thanh Hạ,
tuy hôm nay chúng ta đang ở thế bất lợi nhưng muội hãy tin ta, tương lai sẽ khác!”
Ngoài cửa sổ không trăng không sao, thân hình đơn bạc
của Nhu Phi dần dần chìm trong màn đêm đen kịt, Tiểu Thi cảm thấy nơi cổ tay bị nàng ta nắm lấy nóng bỏng. Nàng cắn môi rồi nhắm mắt, con đường
của các người ở đây nên các người còn có thể đứng thẳng dậy, còn con
đường của ta ở đâu?
*Nam Sở vào đêm 17 tháng 11 năm 298, Thái Tử
Phi Nam Sở Thương Quan Nhu Tuyết mang bệnh chết đi, mà ngày thứ hai sau
khi nàng mất, người Thương Quan Gia tộc đang trấn thủ Nam Man đưa về tin tức: Tiền Đông Hoa các, đại học sĩ Thương Quan Kính vì quá mệt nhọc đã
tạ thế trên đường đi. Thời gian ngắn toàn quốc phát tang, trong cung
toàn lực tổ chức phát tang cho Thái Tử Phi, dân gian lại lặng lẽ tổ chức tang sự cho Thương Quan Kính. Thương Quan gia một đời trung liệt, thế
nhưng vì phản đối Sở Ly chuyện quyên đất mà toàn gia bị tai họa, từ chỗ
là đệ nhất thế gia Nam Sở liền giống như một hòn đá bị tàn nhẫn đá ra
ngoài.
Do gia tộc Thượng Quan sụp đổ mà các thế lực tại kinh đô
bắt đầu một vòng phân liệt và tẩy rửa mới. Cùng cái chết của Thượng Quan Nhu Tuyết, Đông cung Nam Sở lại bắt đầu một cuộc tranh đấu kịch liệt,
phong vân từ từ trỗi dậy, nhiệt huyết tại vùng đất Đông Cung u ám bắt
đầu sôi trào.