Sau tiếng “Ùm!” vang
dội là bóng dáng Gia Vân công chúa bay một đường đẹp mắt đáp thẳng xuống hồ sen lạnh lẽo vào buổi sớm mai, theo đuôi nàng ta là một đám tuỳ tùng cung nữ hoảng hốt hô to gọi nhỏ chạy đến.
Cung trang hoa lệ ướt sũng dán sát người không ngừng nhỏ nước tí tách, phía trên thì đầu tóc
tán loạn, phía dưới thì giày thiếu một chiếc, gương mặt đỏ bừng không
kìm được liên tục ho khan: “Khụ khụ! Ngươi! Ngươi! Ngươi! Khụ! Nữ nhân
to gan!”
Thanh Hạ lạnh nhạt ngẩng đầu, biểu tình phiền chán nhìn
thiếu nữ mặc cung trang màu hồng phấn đang đứng ở đối diện mình, đôi
hàng chân mày lá liễu khẽ nhướng nhướng lên.
Ai dè thiếu nữ vừa
nhìn thấy Thanh Hạ nhìn đến liền lập tức trợn mắt há mồm không dám thở,
giống như nhìn thấy cọp ba chân bốn cẳng bỏ chạy ra xa.
Thanh Hạ chỉ đành quay cổ sang phải thở dài.
Thanh Hạ đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu Gia Vân công chúa xuất
hiện trước mặt nàng, kể từ lần trước bị nàng giáo huấn thì vị công chúa
này giống như ăn nhằm phải hỏa dược thường xuyên chạy đến kiếm chuyện
với nàng, ngày đến ngày lại giở âm mưu quỷ kế làm loạn.
Cũng may thân thủ Thanh Hạ bất phàm cùng kinh nghiệm chinh chiến phong nhú nên nha đầu này đối phó không nổi.
Lúc đầu nàng còn nể tình nàng ta mang trong người thân phận công chúa,
trong lúc tranh đấu lẳng lặng nhường ba phần, song về sau vị Gia Vân
công chúa trước mắt càng ngày càng quá đáng thì nàng không còn khách khí nữa.
Huống hồ nàng ta tuy tuổi thì nhỏ nhưng thủ đoạn ác độc vô
cùng, nếu là người khác không biết đã bị hại chết bao nhiêu lần, Thanh
Hạ trong lòng nổi giận nên xuất thủ càng ngày càng không nể mặt.
Như mới vừa đây nha đầu này âm thầm cột dây ngáng chân rồi hạ lệnh cho
người bắt chuột bỏ trên đường nàng đi hòng giở trò hù dọa, còn cố ý dẫn
dụ người hầu của nàng rời đi để khi nàng sợ hãi chạy thì sẽ vướng dây mà ngã thẳng xuống hồ sen.
Không ngờ con chuột đen xì không dọa
được Thanh Hạ còn bị nàng tương kế tựu kế phản kích khiến cho mắc vào
cái bẫy do chính mình thiết lặp, trước mặt thuộc hạ mất mặt rơi xuống
hồ.
Trước đây dùng rắn còn không dọa nổi thì lần này dùng chuột
liền có thể thành sự sao?! Đúng là nha đầu ngu ngốc! Thanh Hạ mặc trên
người trang phục làm bằng gấm thập phần trân quý, ưu nhàn dựa bên cạnh
gốc dương liễu gần đó hàm tiếu nhìn Gia Vân công chúa dáng vẻ lôi thôi
lếch thếch trông vô cùng buồn cười.
Gần đây cuộc sống của nàng có chút tẻ nhạt, nếu không có gia Vân đến giải muộn thì thật quả là quá nhàm chán.
Sở Ly cấm túc Lan Đình viện cũng nằm trong dự liệu của nàng, từ ngày đó
trở đi viện Lan Đình vận khí gần như đã mất, phủ nội vụ tai mắt tinh
thông đã rất mau thay đổi phương hướng, Lan phi nương nương phong quang
chưa được mấy ngày đã lại thất thế nên lợi ích cũng được bọn họ nhanh
chóng khấu trừ.
Đối với nhân tình ấm lạnh Thanh Hạ sớm đã nhìn
thấu từ kiếp trước, so với sự thất lạc của đám hạ nhân thì cử động của
Thanh Hạ có thể nói là vô cùng lạc quan, trong những ngày này nàng âm
thầm bố trí lại phòng ngủ thêm vào nào là bao cát, roi, dao, thương,
côn, kiếm, chớp mắt biến nó trở thành phòng luyện võ thu nhỏ.
Thân thể của Trang Thanh Hạ không sai biệt chính là phẩm chất quá kém, vì
đại kế tẩu thoát khỏi hoàng cung sau này thì việc rèn luyện thân thể
trong hiện tại đương nhiên là không thể bỏ qua, mà chuẩn bị tâm lý thì
cũng phải chuẩn bị hành lý, trong mấy ngày ngắn ngủi nàng đã từ Lan Đình viện lặng lẽ lấy đi một số tài vật quý giá để làm tiền tài sau này hành tẩu thiên hạ.
Vạn sự đều được chuẩn bị kĩ càng chỉ còn thiếu gió đông là chưa tới, trước tiên cứ hưởng thụ một thời gian chờ thời điểm
Tề An an toàn quay về quốc gia của hắn cùng Trang Điển Nho vẹn toàn trở
lại Nam Sở cũng chính là ngày nàng rời khỏi Hoàng cung sống cuộc sống
tiêu dao tự tại.
Nghĩ đến viễn cảnh tương lai tươi sáng thì tâm trạng Thanh Hạ liền trở nên thật tốt.
Giai đoạn này bản thân nàng đã quá thanh tịnh nên bây giờ cũng muốn động
quyền động cước một chút, Nam Uyển rất ít người lui tới nên mỗi sáng sớm khi không có người nàng thường đến đây luyện võ lại không ngờ Gia Vân
công chúa biết tin nàng bị thất sủng liền đưa người đến làm loạn.
Nghĩ tới đây nàng đứng thẳng lên, trong làn gió dịu nhẹ bước chân thong dong rời khỏi hồ sen, ám người thủ hạ Gia Vân vẫn nhìn nàng chằm chằm nhưng
lại không ai dám tiến tới gây chuyện.
Đoạn thời gian này Thanh Hạ cố ý ẩn tàng thực lực không bạo lộ ra chuyện bản thân mình biết võ mà
chỉ dùng trí tuệ đối phó với Gia Vân nên vì thế mới làm cô công chúa này không phục, chỉ cảm giác nàng tính cảnh giác cao một chút, vận khí tốt
một chút, thân thủ linh hoạt một chút, nhưng lại không nghĩ tới một
người thường xuyên vận khí quá tốt thì sự tình chắc hẳn không phải giản
đơn như mắt nhìn thấy.
Đêm qua tuyết trải khắp nơi một tầng mỏng, đông cung bên kia vào buổi sáng đã tan hết, chỉ có Nam Uyển vẫn còn sót lại một lớp tuyết mỏng, không khí sáng sớm vô cùng tốt.
Con
đường phía sau không thể đi vì vừa rồi nàng đã thật sự đả kích Gia Vân
công chúa nổi điên, mười phần là con nha đầu đó sẽ trực tiếp cho thị vệ
dưới trướng động thủ với nàng chứ làm thế nào sẽ vì một vị phi tử bị bỏ
rơi mà nghi kị.
Mặc dù Thanh Hạ không sợ nàng ta cầm đao cầm
thương tới gây chuyện nhưng nếu để Sở Ly biết được nàng có võ công mà
thân thủ lại bất phàm thì sẽ biến thành chuyện phiền phức.
Thanh Hạ cũng không vội trở về Lan Đình viện nên đi vòng quanh trong cung ngắm cảnh.
Đi qua một hành lang tròn liền nhìn thấy cánh cửa cong làm rất tỉ mỉ hình
trăng rằm, Thanh Hạ trong lòng vui vẻ bước qua liền chỉ cảm thấy một màu trắng sáng đột nhiên đập vào mắt, một luồng hương thơm tươi mát thấp
thoáng bay tới cánh mũi.
Chỉ thấy dưới ánh nắng ban mai là một
vườn đầy hoa mai trải dài tầng tầng lớp lớp, hương thơm lan tỏa phiêu
bồng như tuyết như lan, Thanh Hạ nhất thời có chút sững sờ, nàng ở trong cung hơn nửa tháng nhưng lại không phát hiện có địa phương có phong
cảnh đẹp như thế này.
Không tự giác dần đi sâu vào, tràn đầy mùi thơm nhẹ nhàng, trên mặt đất phủ đầy cánh hoa làm cả một vùng trắng sáng như tuyết.
Thanh Hạ ở hiện đại thường đi các nơi trên thế giới, nhưng vì luôn có nhiệm
vụ trong người nên chưa từng có tâm tình mà đi thưởng thức cảnh sắc mỹ
lệ, hiễn tại nhìn thấy một vườn toàn mai liền không khỏi cảm thấy có
phần sung sướng trong lòng.
Chính lúc là này đột nhiên lại nghe
thấy một luồng tiếng gió từ sau lưng ập tới, sự cảnh giác trong nội tâm
lập tức thức tỉnh, Thanh Hạ không hề suy nghĩ liền nhanh chóng đem thân
hình lùi về phía sau tránh vào một gốc mai.
Người tới không đâm trúng nàng có vẻ kinh ngạc, “vút” một tiếng lại tiếp tục phóng kiếm chém tới.
“Tinh!” tiếng đàn thanh thoát bỗng chốc vang vọng trong không gian, nữ nhân
dùng kiếm nghe thấy liền giống như nhận được mệnh lệnh của ai đó, thân
thể chuyển một vòng lui về phía sau.
Thanh Hạ đứng dưới gốc mai
ngước mắt nhìn thì chỉ thấy nàng ta là một nữ nhân mặc hồng y có khuôn
mặt nhỏ nhắn thanh lệ, trông có vẻ nhỏ hơn Trang Thanh Hạ hai tuổi, tuy
nhiên khuôn mặt lạnh lùng khiến nàng ta so với nàng còn giống sát thủ
hơn.
Lúc này từ trong vườn mai lại truyền tới hai thanh âm cầm
cổ, nữ nhân hồng y lắng nghe một hồi mới nhíu mày đi đến bên cạnh Thanh
Hạ, giơ tay lên hết huơ huơ lại ú ớ vài tiếng rồi xoay người đi vào sâu
bên trong rừng mai.
Không ngờ cô gái mỹ lệ này lại bị câm!
Thanh Hạ có chút kinh nghi nhìn nàng ta giống như cũng muốn nàng đi theo
cùng, mà nàng đến một chút do dự cũng không có đã thoải mái bước theo.
Một là nàng vô cùng tự tin với thân thủ của mình.
Hai là chỉ cần dùng tiếng đàn liền có thể chỉ huy nữ nhân hồng y, người như vậy là thần thánh phương nào?!