Tỉnh dậy vào sáng sớm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, Thanh Hạ làm vài vận động thư giãn gân
cốt mới đi ra khỏi phòng, trên tay cầm theo bút lông chuẩn bị thi hành
kế hoạch bí mật.
Thanh Hạ cẩn thận bám tường leo lên, cũng may
đây là phương Nam nên mặc dù khí hậu đã vào đông nhưng vẫn còn chưa quá
lạnh, nàng ẩn núp kỹ lưỡng rồi bắt đầu quan sát tình huống xung quanh
lãnh cung.
Phía Tây là hướng cửa chính, đường đi cũng rất nhiều,
thời điểm nào cũng có hơn hai mươi cấm vệ nước Sở nghiêm ngặt canh giữ,
ngoài ra, mà hướng chín giờ lại có dấu cỏ bị đè xuống, chứng tỏ có mai
phục.
Phía bắc là một hồ lớn, ở phía trên vốn dĩ còn mất cái
thuyền nhỏ, từ lúc Thanh Hạ vào đây, đã bị mang đi, không có những đồ
trang bị để vượt trên nước, lại trong thời tiết lạnh thấu xương thế này, so với tìm chết chẳng khác biệt gì, có thể trực tiếp đông cứng.
Phía nam chính là Càn Thanh Tứ, ngươi đến người đi, còn nhiệt náo hơn nhiều, xem lại cũng không có gì đặc biệt, nhưng Thanh Hạ chăm chú quan sát
thấy có những người đứng ẩn ở các góc, khoảng mười mấy người, phía đông
nam là một tòa phơi quần áo, xem kỹ lại cũng có huyền cơ, đó là từ trên
cao có thể giám sát phía bên này.
Chuyện này, nhất định phải tiến hành nhanh gọn, bất ngờ, bây giờ người ta suốt ngày mở to mắt nhìn chờ
nàng chạy ra, dù cho thân thủ Thanh Hạ có giỏi thế nào cũng không dám lỗ mãng.
Cuối cùng chỉ có thể là tường phía đông, sau bức tường là
mật lâm, Sở cung và cố cung thời hiện đại không giống nhau, môi trường
thiên nhiên còn rất nhiều, vườn hoa mang phong cách vườn rừng của Giang
Nam, phần lớn là tự nhiên, những thứ do người chế ra không nhiều, kỳ
quái là ở đây trạm gác ngầm cũng không ít, còn thêm từng nhóm tuần tra
đi qua lại liên tục.
Nơi lỗ hỏng bị khoét hôm qua, sát tường là hào nước, liên thông với hồ phía bắc.
Thanh Hạ nhìn đến đây, không khỏi sửng sốt, như vậy là Hà Thuận đứng trong
nước để đưa thuốc cho mình, Nam Sở tuy về phía nam, khí hậu tương đối ấm áp, nhưng nhiệt độ hiện tại cũng vào khoảng không độ, nước hồ càng lạnh thấu xương.
Nghĩ tới đây, Thanh Hạ không khỏi có chút hảo cảm với người lính trung thành kia.
Quan sát một vòng, Thanh Hạ ngồi trên cái ghế đá trong vườn, cầm giấy bút, vẽ ra một bản đồ phẳng Càn Thanh Tứ.
Những chỗ canh gác ngầm hay bên ngoài đều khoanh tròn, ký hiệu chi chít như
muỗi li ti, sau đó nàng nhắm mắt suy nghĩ một chút, dựa vào ký ức, vẽ ra sơ đồ cắt ngang của Thành Đô.
Có lẽ do thói quen nghề nghiệp,
mỗi khi đến một thành phố nào, Thanh Hạ đều có thói quen nghiên cứu bản
đồ, đề xuất ra những con đường thoát thân khác nhau.
Làm xong
hết mọi chuyện, mặt trời đã lặn về phía Tây, Thanh Hạ bước tới bức tường phía Đông, quả nhiên vị trí lần trước lại có một bao giấy dầu và một
bình thuốc màu đỏ ở đầu còn cột một sợi dây mảnh.
Thanh Hạ dùng
cả ba ngàythời gian, phát hiện những thị vệ này có ba phiên canh gác,
bốn thời thần thay một phiên, có thể Sở Ly đã định ra phương pháp thiên y vô phùng, nhưng khi tới quân lính thực hiện, họ cũng khó tránh vài sai
sót.
Hơn nữa lại trùng trùng canh giữ một phụ nữ bị bệnh, họ không khỏi có ý khinh địch.
Sở Ly lại không thể nói cho bọn họ biết hắn chính là đang đợi Tề An một
lần nữa tự sa vào lưới, thế là, cho Thanh hạ tìm được cơ hội.
Dùng những miếng gấm cũ cột chặt vào giày, chính giữa nhét vào cây dao tùy
thân, tóc dài xõa ra, vột chặt giày, chiếc váy rộng thả xuống, tất cả
đầu được giấu kỹ.
Làm xong tất cả thì mặt trăng cũng đã lên cao, Thanh Hạ trầm ngâm thở dài một hơi rồi đưa tay mở cửa phòng ra.
Đã là giữa đêm, mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa trời, chiếu
xuống mặt đất trắng đầy tuyết và thân hình một người đàn ông to cao đứng cạnh giếng, hai mắt như sao chăm chú nhìn Thanh Hạ.
”Tối như vậy rồi, nàng muốn đi đâu?!”
Thanh Hạ trong lòng cả kinh, trên mặt lại không biến sắc, lạnh lùng nói: “Đã
đến nơi này, ngươi nói ta còn có thể đi đâu?!” Vừa dứt lời liền đi vào
phòng.
Thanh Hạ cầm cái ly đi đến góc nhà, mở thùng nước, đổ vào ly rồi ngửa cổ uống cạn.
Chân mày Sở Ly càng nhíu chặt, tiếng nói như khống chế cơn giận:“Ta nghe nói nàng mắc bệnh!”
”Sở Ly.” Thanh Hạ lạnh nhạt mở miệng, từ từ quay đầu lại, cười lạnh nói: “Ngươi không nên tới nơi này!”