Nhận thấy thời gian
đã không còn sớm thì Thanh Hạ mới đưa mắt nhìn tên thư sinh ngốc nghếch
đang ngồi bệch dưới đất lớn giọng nói: “Ngươi còn không mau chạy thì
không lâu nữa lại có cấm vệ của bọn phản quân đuổi tới!”
Thư
sinh họ Lâm không biết những tên cấm vệ quân kia đã bị Thanh Hạ giải
quyết, nghe được lời nói của nàng liền giật nảy cả người bật dậy chạy
như điên về phía trước.
Thanh Hạ bị động tác bất ngờ của hắn làm cho kinh ngạc nên nhất thời vẫn còn trợn tròn mắt đứng tại chỗ không
chạy theo, ai ngờ Lâm thư sinh không chạy được mấy bước thì đã đột nhiên vội vã quay lại nắm lấy tay nàng, không kiễn nhẫn nói: “Chạy mau a!
Ngốc chết đi được!”
Thanh Hạ trong phút chốc có tư tưởng muốn
đập đầu vào gối tự sát! Nàng cư nhiên bị cái tên thư sinh ngu ngốc trước mắt mắng ngu ngốc?!
Liên tục chạy không ngừng nghĩ trong vòng
một khắc thì cuối cùng cũng đến được cửa phía Tây của hoàng cung, tuy
nhiên thế cục ở nơi đây không khỏi làm cho hai kẻ đóng vai trò người
nhìn như Thanh Hạ và Lâm thư sinh có cảm giác khó thở.
Một cửa
thành Tây Hoa môn nhỏ bé thế nhưng lại có hơn hai trăm thị vệ từng lớp
lại từng lớp canh giữ nghiêm mật, nếu không hoá thân thành ruồi muỗi thì khó mà có thể vô thanh vô tức rời khỏi hoàng cung.
Nhìn trận thế hoành tráng trước mắt thì Thanh Hạ liền hiểu những cổng thành khác e
rằng sẽ càng canh giữ nghiêm mật hơn bởi vì phản tặc tuyệt đối sẽ không
để bất kỳ tin tức gì tiết lộ ra bên ngoài.
“Để ta ra ngoài giảng
đạo nghĩa với bọn họ! Đám người này hẳn là bị cấp trên của mình che mắt
nên sau khi biết được sự thật sẽ cho chúng ta qua thôi!” Vừa dứt lời thì Lâm Thư sinh liền cương quyết đứng dậy hướng cửa cung phía tây đi ra.
Thanh Hạ hết hồn mau chóng đè xuống bả vai của hắn, tức giận nói: “Chỉ sợ
ngươi còn chưa nói được gì với chúng thì đã bị loạn tiễn bắn thành con
nhím!”
“Vậy ta phải làm sao?!” Lâm thư sinh sửng sốt quỵ xuống
rồi cố chấp nói: “Trải qua bao nhiêu khó khăn mới chạy tới được Tây Hoa
môn này, bất luận thế nào ta cũng phải ra khỏi hoàng cung để báo tin cho Thái Tử điện hạ!”
Với đức hạnh của ngươi chỉ sợ là đến một sợi
lông cũng ra không nổi! Thanh Hạ trợn mắt lấy ra một trong hai bộ y phục lúc trước lấy được đưa cho hắn, trầm giọng nói: “Mặc vào!”
Lâm
thư sinh hai mắt bỗng chốc phát sáng quay lại nhìn Thanh Hạ mừng rỡ hỏi: “Mặc xong có thể lẫn vào hay không?!” Không biết từ lúc nào hắn đã coi
nàng cung nữ không rõ lai lịch phía sau là người của mình.
“Ngươi cứ việc theo sau ta là được!” Thanh Hạ ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhướng mày cười tự tin.
“Đã mặc xong chưa?!” Thanh Hạ thập phần sầu não nhìn Lâm thư sinh vụng vụng về về khoác lên trên người từng lớp lại từng lớp y phục thị vệ, tuy
nhiên không thể không công nhận sau khi mặc xong thì nhìn hắn có thêm
vài phần khí khái nam nhân.
“Được...Được rồi!” Lâm Thư sinh lắp bắp báo cáo kết quả với vẻ mặt có chút khẩn trương sợ hãi.
Thanh Hạ nhìn bộ dáng buồn cười của hắn xong cũng không giải thích lôi thôi
mà nghiêm chỉnh nói: “Một chút ngươi chỉ cần đi theo ta là được! Nhớ kỹ
là phải tỏ ra hung dữ biết không?!”
“Đã biết!”
Lâm thư sinh nghiêm túc gật đầu, sau đó trừng mắt nhìn Thanh Hạ hỏi: “Thế này có đủ hung dữ không?!”
“À...”
Hành động của Lâm thư sinh khiến Thanh Hạ không khỏi muốn cười thành tiếng,
tuy nhiên nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà gật đầu lên tiếng cỗ vũ hắn:
”Tạm được!”
“Ai ở đó!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Lâm thư sinh đang tạo dáng cả người bủn rủn suýt ngã nhào xuống đất.
Thanh Hạ quay đầu lườm hắn với ánh mắt trào phúng như muốn nói lá gan của
ngươi sao mà nhỏ thế thì Lâm thư sinh mới nhớ đến lời phân phó của nàng
mà lập tức ưỡn ngực nhíu mày tạo ra bộ dáng thập phần hung dữ.
“Một, hai, ba, chạy!!!”
Sau tiếng hô lớn của Thanh Hạ thì hai người lập tức khởi động thân hình chạy nhanh tới Tây Hoa môn!
“Có người xông ra!”
Những gã thị vệ giữ cửa đồng thanh hét lớn rồi nhất tề giương đao vây kín
Thanh Hạ và Lâm thư sinh, ánh đao trùng trùng phản chiếu trên khuôn mặt
hai người, Không khí trở nên vạn phần khẩn trương.
“Nhanh chuẩn
bị ngựa! Có người từ Nam Hoa môn chạy thoát rồi! Lập tức điểm danh một
số người theo ta truy bắt tên đào phạm đã trốn chạy!” Thanh Hạ vừa chạy
vừa lớn tiếng nói, thanh âm vang vọng hữu lực kèm theo uy thế bức người
hiển nhiên lộ rõ uy phong của kẻ bề trên.
Binh vệ giữ cửa Tây Hoa môn nghe được có người đào tẩu còn thành công vượt lưới liền đồng loạt biến sắc.
Chuyện ngày hôm nay ai trong số bọn chúng cũng biết là đại sự có thể khiến toàn gia bị huỷ diệt.
Nếu Thái Tử điện hạ dẫn theo đại quân hồi cung thì toàn bộ bọn chúng sẽ
chết không có chỗ chôn nên cả đám người nhất thời trở nên hoảng loạn.
Chiêu này của Thanh Hạ được gọi là tâm lý chiến!
Những tên phản tặc trước mắt này hiện nay đã có tâm lý chim sợ cây cong, bất
kể gió có thổi hoặc cỏ có động hay không cũng đều có thể khiến cho bọn
chúng sợ hãi thất sắc.
Lại thêm bọn chúng chắn chắn sẽ nghĩ rằng nếu là người của Sở Ly muốn trốn ra ngoài hoàng cung báo tin thì nhất
định sẽ cẩn thận lén lút trốn ra chứ không thể nào đánh trống khua
chiêng ở cửa chính tẩu thoát nên nàng càng thêm chắc chắn về hành động
của bản thân mình.
Dù bọn chúng không tin thì nàng vẫn còn có hậu chiêu!
“Người đến hãy dừng bước và đưa ra thủ dụ sủa vương gia! Nếu không không được tiến sát cửa thành!”
Đương nhiên với chỉ vài câu thì không thể nào có thể làm hồ đồ nhóm binh vệ đang thập phần cảnh giác kia.
Giống như một trận gió thổi lạnh thổi vào khuôn mặt của hơn hai trăm tên cấm
vệ, Thanh Hạ nhướng mày giận dữ quát: “Còn không mau chuẩn bị ngựa?! Các ngươi đây là đều muốn chết phải không?! Quản sự Tây Hoa môn nhanh bước
ra đây cho ta!”
Một gã tướng lĩnh mặc giáp nhẹ bước lên phía
trước, nghi ngờ quan sát hai người Thanh Hạ đang mặc trên người y phục
cấm vệ quân Sở vài giây rồi trầm giọng nói: “Vị huynh đài này không biết là người của doanh nào?! Tại sao ta không quen mặt?!”
“Ngu
ngốc!” Thanh Hạ ánh mắt sắc lạnh như dao giận dữ mắng, từ trong ngực áo
lấy ra một khối lệnh bài có khắc một chữ thành giơ lên trước mặt, lạnh
giọng nói: “Hiện tại ngươi hiển nhiên còn có thời gian nói đến chuyện
này?! Giỏi! Giỏi! Giỏi! Quay về ta nhất định tố cáo với Thành tướng quân trừng phạt ngươi! Động tác nhanh một chút chọn ra một trăm người theo
ta đi bắt người, những người còn lại tiếp tục ở đây canh giữ, ngoại trừ
Thập Tam Vương Gia và Thành Tướng Quân thì lời nói của bất kỳ ai cũng
đều gì đều không thể tin tưởng!”
“Nhưng mà...”
Lời nói còn chưa dứt thì chỉ thấy một đạo ánh sáng lóe lên, máu chảy dài từ trên
gương mặt chữ điền rơi xuống mặt đất, trường đao của Thanh Hạ đã gác
trên cổ gã.
Nguyên đám người chưa kịp phản ứng thì đã nghe nàng
trầm giọng nói: “Ngươi có phải muốn hại chết mọi người hay không mà hiện tại vẫn còn phân vân đủ điều như nữ nhân?! Đợi lúc nữa quân cơ đại
doanh áp tới ta xem ai thay ngươi thu thập thi thể?!”
“Các binh
sĩ khác nghe cho rõ đây! Có người thành công tẩu thoát từ Nam Hoa môn
muốn chạy đi báo tin cho Sở Ly! Hiện giờ tình huống thập phần nguy cấp
nên quan trọng nhất vẫn là mau chóng chuẩn bị ngựa để theo ta xuất cung
bắt người! Còn chậm trễ thì cùng gặp nhau dưới hoàng tuyền đi!”
Câu nói này hiển nhiên vô cùng có lực sát thương!