Trở lại chỗ ở, mọi người thấy Bùi Sắt ở cùng một chỗ với U Ly thì đều không dám nhìn lâu.
Lăng Họa Phiến vốn là muốn nghênh đón U Ly, nhìn từ xa thấy hắn đi cùng Bùi Sắt thì chỉ nâng trán nói một câu: “Ai gia mệt mỏi.” Liền dẫn cả đám cung nhân rời đi.
Mà cố tình trong đám người này, thủy chung có một người mặc cho người khác khuyên như thế nào cũng không chịu đi, nhìn chằm chằm vào hai người trên lưng ngựa kia.
Bùi Sắt xa xa liền thấy chỗ đó có rất nhiều người đang chờ nghênh đón, nhất thời không dám ngẩng đầu.
U Ly dẫn đầu xoay người xuống ngựa, hắn quay đầu lại vươn tay nhìn Bùi Sắt, Bùi Sắt nhìn mắt hắn, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn phải đưa tay cho hắn, bị U Ly ôm xuống.
“Vương phi!” Thấy chân nàng bị thương, có cung nhân lập tức tiến lên đỡ.
Bùi Sắt bị nhiều người đỡ lấy mang đến doanh trướng của mình, sau lưng, có một người lại trực tiếp đi theo.
Bùi Sắt nhìn mắt hắn, vội vàng quay đầu, U Hi Nhiên cũng không nói chuyện, cho đến khi mọi người nâng nàng hồi doanh trướng, lúc này mới đứng ở cửa lạnh lùng nhìn nàng nói: “Thế nào? Bị thương? Không phải nghĩ hết phương pháp chạy trốn? Vì sao lại cùng hoàng thúc lôi kéo một chỗ?”
Bùi Sắt thấy giọng nói của hắn khí thế bức người, biết rõ mình đuối lý, không mở miệng, chần chừ đứng tại chỗ.
“Thế nào? Hiện tại câm?” U Hi Nhiên rõ ràng có chút thở hổn hển.
Thấy Bùi Sắt bất động như cũ, hắn dứt khoát tự mình ngồi ở một bên băng ghế uống trà, buồn bực không nói.
Bùi Sắt lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mắt hắn, thấy vẻ mặt hắn tức giận, liền xoay người từ đi trong bao móc ra lá trà vẫn mang theo.
Từ trước đến giờ nàng rất thích uống trà, thật may mắn, U Cầm Ca này đối với trà nghệ cũng có nghiên cứu, trong phủ cất giữ không ít lá trà thượng hạng, lần này đi, Bùi Sắt cũng mang theo một ít, trước mắt xem ra cũng có chút công dụng.
Nàng tự mình rót ly trà, khập khễnh đi tới bên cạnh U Hi Nhiên, nói: “Ta biết rõ ngươi tức giận, nhưng ngươi cùng Tấn vương là huynh đệ, nếu như ta dám nói thật với ngươi, trong tình thế cấp bách......”
Nàng kéo tay U Hi Nhiên, chú ý vẻ mặt hắn nhét ly trà ngon vào trong tay hắn, nhận thấy sắc mặt hắn dãn ra đôi chút, vội vàng mang cái băng ghế ngồi vào bên người hắn giải thích: “Ngươi xem, ta làm ngươi hôn mê, nhưng ta cũng gặp ác báo rồi, bất quá, ngươi hôn mê không lâu, ta liền ngã vào trong sơn cốc bị trật chân, ngươi đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha tiểu nữ lần này đi?”
Nàng nói xong, cố ý đưa cái chân bị thương cho hắn nhìn. Trên giầy dính máu mặc dù đã khô, nhưng vết máu vẫn còn, quả nhiên, U Hi Nhiên vừa thấy, gương mặt nhất thời hòa dịu xuống, ngược lại có chút lo lắng cầm chân của Bùi Sắt lên: “Thế nào lại bị thương thành như vậy?”
Tâm trạng Bùi Sắt buông lỏng, vội vàng nói: “Còn không phải bởi vì đường núi khó đi, đêm qua ta ngã vào sơn cốc may mắn được Nhiếp chính vương cứu giúp, nhưng mà sáng nay thời điểm theo hắn đi ra cốc lại không cẩn thận bị cục đá quẹt vào làm bị thương chân.”
Nàng cố ý bổ sung việc U Ly đi vào, quả nhiên, sắc mặt U Hi Nhiên đầu tiên là cứng lại, rồi sau đó lại chậm rãi nổi lên mừng rỡ, chỉ thấy hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Sắt nói: “Cho nên ngươi cũng không phải thích hoàng thúc?”
Bùi Sắt ngẩn ra, vì sao nói nàng thích U Ly?
Nhưng cũng không thể tránh khỏi, bị U Hi Nhiên như thế nhắc tới, trong đầu nàng lại thoáng qua một màn bị U Ly cường hôn, chỉ cảm thấy trên mặt hơi nóng, vội vàng xoay mặt đứng lên nói: “Ta muốn bôi thuốc, ngươi còn ở chỗ này sao?”
U Hi Nhiên dừng lại, làm như suy nghĩ, lúc sau mới đứng dậy nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Thấy hắn đi ra cửa, lúc này Bùi Sắt mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ một lát, dự đoán hắn đã đi xa, nàng vội vàng đi ra doanh trướng, hỏi thăm những thị vệ kia: “Bùi Nhiên đi đâu rồi?”
“Nàng hộ chủ bất lực, Bổn vương cách chức nàng đi phòng bếp hỗ trợ.”
Đột nhiên một giọng nói rơi vào bên tai, Bùi Sắt thất kinh, chỉ thấy U Cầm Ca một bộ bạch sam xuất hiện ở cửa, thấy Bùi Sắt nhìn hắn, ánh mắt hắn thoáng nhìn thị vệ bên cạnh nói: “Các ngươi đi xuống!”