Báo Thù (New)

Chương 9: Chương 9




Thời gian thấm thoát trôi nhanh .9 năm sau .

Trên chuyến bay sáng từ Pari về TP. Hồ Chí Minh trong khoang hạng nhất có 6 cái ghế nhưng chỉ có một người và 2 vị tiếp viên nữ. Người khách duy nhất đấy chính là một cô gái xinh đẹp, kiều diễm đang caàm trên tay một cuốn tạp chí mới ra lò.

- Mời các hành khách trên chuyến bay DC350 từ Pari về TP. Hồ Chí Minh trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn và bịt tai lại chúng ta chuẩn bị hạ cánh. Xin nhắc lại…

Tiếng của tiếp viên nữ ấy như nhắc nhở mọi người gài thiết bị an toàn để hạ cánh, cũng như nhắc nhở cô gái xinh đẹp ngồi ở khoang hạng nhất – Lãnh Hàn Thiên Băng.

Nó chỉnh lại bộ quần áo đang mặc rồi ngồi xuống thắt dây an toàn. Một tiếp viên nữ đi đến đưa cho nó một cái bịt tai cao cấp chuyên dụng dành cho người đi máy bay rồi cũng trở về vị trí thắt dây an toàn và đeo bịt tai.

Chỉ 10 phút sau, họ hạ cánh an toàn. Nó với lấy chiếc áo khoác da cổ cao mặc vào và kéo khóa hết cỡ, tiếp đến nó mang chiếc kính to che gần hết khuôn mặt làm cho người ta cảm thấy bí ẩn.

Bây giờ là 8h sáng, sân bay Tân Sơn Nhất thật alf náo nhiệt, nó đi ra khỏi cửa số 1. Vừa đi vừa gọi cho ai đó.

- 5 phút sau. Chưa đến đừng trách – quả thật giọng nói có chút uy lực và không để người kia trả lời kịp.

Nó đi ra trong lời bàn tán không ngớt.

- Người hay thiên thần vậy? – người thứ nhất.

- Xinh quá má ơi – người thứ hai.

- Bình thường thôi mà – người thứ ba.

Bla… bla. Những chuyện như thế này đối với nó là quá bình thường, gặp nhiều còn hơn ăn cơm bữa. Thiên Băng tự hỏi mấy người này rãnh lắm hay sao.

Nó cầm điện thoại lẩm bẩm cái gì đấy rồi có người chạy đến cuối đầu trước nó nói:

- Chào đại tiểu thư – Ba người đàn ông đồng thanh.

- 4 phút 49 giây – ánh mắt liếc qua đám người kia. Giọng nói ở âm vực - 0OC làm người khác phải rùng mình và đó là giọng của hai chàng vệ sĩ và một người đàn ông đã đứng tuổi. Người đàn ông ấy chính là quản gia lâu năm của nhà nó. Ông chạy vội tới trước mặt nó và nói:

- Thiên Băng! Cháu đã về. Mau xách vali cho tiểu thư để vào xe – ông nhìn nó kéo vali rồi quay sang bảo vệ sĩ xách giùm nó.

- Chào bác – Thiên Băng cười dịu đáp lại.

- Chúng ta mau về nhà thôi ông bà chủ đang đợi cháu ở nhà.

- Thế là nó cùng ông quản gia lên chiếc xe Roll Royce 52N–38205 về nhà.

Tại biệt thự Flower – căn nhhà nguy nga tráng lệ của ông chủ tập đoàn B.H đứng thứ 2 thế giới. Cánh cổng từ xa đã có thể trông thấy là đang mỏe toang hết mức như chờ đợi một điều gì đó xuất hiện.

Trong phòng khách lớn như chánh điện của một tòa lâu đài, một người đàn ông ngoài 40 tuổi đang đứng ngồi không yên và một người phụ nữ tầm 39- 40 đang ngồi ở bộ sofa hoàng gia màu xanh biển toát lên vẻ đôn hậu, thanh cao, họ chốc chốc lại nhìn ra cổng khi có một chiếc hơi nào chạy qua.

Lát sau, chiếc Roll Royce 52N–38205 vụt thẳng vào cổng. Thế là dây thần kinh của những người trong phòng khách lúc này bắt đầu căng ra hết công suất.

Thiên Băng lạnh lùng, kiều diễm, toát lên phong thái của con nhà danh giá bước xuống chiếc xe đáng giá chục tỷ.

Người giúp việc trong nhà liền chạy ra dàn thành hai hàng, cúi đầu lên tiếng:

- Chào mừng đại tiểu thư đã trở về.

Nó lạnh lùng không trả lời, chỉ đảo mắt nhìn bọn họ một vòng khiến ai cũng phải toát mồ hôi lạnh vì cái nhìn, cái ánh mắt giết người ấy. Nó định bước lên bậc tam cấp thì đooi vợ chồng khi nãy chạy ra.

- Thiên Băng! Mẹ rất nhớ con.

Người phụ nữ ấy chính là mẹ nuối của cô – Bùi Nhật Thiên Anh. Bà đang ôm chặt nó vào lòng.

- Mẹ! Con nhớ người lắm.

- Băng! Con chỉ nhớ mỗi mẹ con thôi sao? – Ba nuôi nó giở giọng trẻ con như làm nũng ấy.

- Con nhớ cả hai người – nó bật cười vì hành đông siêu trẻ con của ông. Chạy ùa tới ôm luôn cả ông vào người. Trong vòng tay ấm áp của họ, cô cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Tuy họ là ba mẹ nuôi nhưng họ lại dành cho nó một cái cảm giác hạnh phúc, ấm áp như ba mẹ ruột. Từ khi quyết định đi nước ngoài học để trở về nước báo thù đến nay cũng được 9 năm rồi. Quãng thời gian hạnh phúc này nó phải cố gắng tận hưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.