Báo Thù Tình Nhân 2

Chương 23: Chương 23




Vì chiếu cố Phạm Đằng tràng vị đang không khoẻ,dinh dưỡng không đầy đủ, Văn Dĩ An tự động quay về nhà, làm cho thân thích bằng hữu luôn dõi theo bước tiến của bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm, tất cả cùng gọi Phạm Đằng thật sự là lão hồ ly, dám dùng chiêu khổ nhục kế này.

Phạm Đằng nghe việc này, khẩn trương đến ngay cả trái tim thiếu chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.

Không nghĩ làm cho Văn Dĩ An hiểu lầm tất cả là kế hoạch của mình, khi có cơ hội anh liền liều mình giải thích rằng anh không gian trá với cô.

Văn Dĩ An đột nhiên phát hiện, chính mình rất thích thú nhìn dáng vẻ anh khẩn trương.

Trước khi bọn họ kết hôn, bởi vì anh là có kế hoạch tiếp cận cô, cho nên luôn thể hiện một bộ thành thục ổn trọng, bộ dáng ôn nhu săn sóc, trình độ hoàn mỹ này cơ hồ có thể trở thành tình nhân trong mộng mẫu mực của bao cô gái, nhưng là cũng vì vậy thủy chung khuyết thiếu một loại cảm xúc chân thật.

Sau khi kết hôn, vì tra tấn cô, thương tổn cô, anh cơ hồ hóa thân thành Satan, trở nên ác liệt, tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình. Nhưng là anh hiện tại lại hoàn toàn không giống hồi ấy mà có thật tình cô chưa bao từng gặp qua.

Anh sẽ khẩn trương vì cô, sẽ vì cô đem anh trở thành trẻ con ép ăn mà phát giận, hờn dỗi, thậm chí còn có thể hướng cô làm nũng. Mà cô cho tới bây giờ cũng không biết một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa lại đáng yêu đến vậy.

Lại nói tiếp có chút ngượng ngùng,nhưng là cô thật sự yêu anh một lần nữa.

Hai người bọn họ đương nhiên vẫn là phân phòng ngủ, là vì thân thể anh trạng huống vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, về phương diện khác là tỏ vẻ cô chưa hoàn toàn tha thứ cho anh.

Vốn dĩ tất cả cũng chỉ là lý do lừa mình dối người.

Sự thật cô cùng anh phân phòng ngủ chỉ có một nguyên nhân, đó là chuyện đêm tân hôn mà cô đến nay vẫn còn sợ hãi, cô sợ hãi quan hệ vợ chồng.

Điểm này thật tệ, không cần người khác nói cô cũng biết.

Sinh hoạt vợ hồng tuy rằng không thể đại biểu hết thảy cuộc sống vợ chồng, nhưng cũng không thể thiếu,nó phi thường trọng yếu. Cho nên cô nếu thật sự không thể, kia tỏ vẻ vợ chồng bọn họ cuối cùng chỉ có đường ai nấy đi.

Nghĩ vậy, Văn Dĩ An liền không khỏi u buồn.

Phạm Đằng cũng u buồn, bởi vì vợ yêu thủy chung không chịu ngủ cùng anh.

Anh có thể cảm giác được Dĩ An hoàn toàn tha thứ cho anh, bởi vì nếu cô vẫn giận anh, sẽ không cẩn thận chiếu cố anh như vậy.

Nhưng rốt cuộc vì sao anh chỉ cần đụng chạm cô, cô cả người liền cứng ngắc nghĩ hết biện pháp muốn cách anh rất xa đâu?

Cô nghĩ đến chính mình không bị anh phát hiện, bởi vì mỗi khi thời điểm cô như vậy trên mặt luôn mang theo mỉm cười, một bộ thiên hạ thái bình, nhưng anh vẫn có thể cảm giác cô đang cùng anh bảo trì khoảng cách.

Tuy hết sức giấu diếm giả bộ dường như không có việc gì, nhưng cô sợ hãi anh đụng chạm là sự thật.

Ai, nghĩ vậy Phạm Đằng liền buồn bực muốn chết, bởi vì trời biết anh có bao nhiêu muốn ôm cô, hôn cô, yêu cô, muốn cô hoàn toàn cảm thụ anh yêu.

Cô rốt cuộc sợ hãi cái gì? Anh không ngừng suy nghĩ vấn đề này……

Kỳ thật đáp án đã sớm xuất hiện, chính là anh không chấp nhận mà thôi. Cô sở dĩ sợ hãi anh đụng chạm, nguyên nhân là đêm tân hôn, đêm đó anh đã làm chuyện ngu xuẩn, anh nha, tự làm tự chịu, thật mất mặt.

Nghĩ lại ngày hôm đó, Phạm Đằng nhịn không được hối hận đánh vào đầu ba cái, chán ghét ở trên giường quay cuồng.

Một bước vào phòng liền thấy anh ôm đầu lăn lộn, bộ dáng thống khổ, Văn Dĩ An bị dọa đến mặt không có chút máu, quả tim thiếu chút nữa ngừng đập.

”Phạm Đằng? Phạm Đằng!” Cô hoả tốc vọt tới bên giường kinh hoảng kêu lên.

Nghe thấy thanh âm cô bối rối, Phạm Đằng lập tức buông hai tay ôm đầu, trong nháy mắt từ trên giường xoay người ngồi dậy.

”Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm của anh so với cô còn kinh hoảng hơn.

Văn Dĩ An ngơ ngác nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn á khẩu.

”Làm sao vậy?” Anh trước nhảy xuống giường thật cẩn thận đem cô đỡ ngồi vào giường, sau đó mới nhìn cô từ đầu đến chân kiểm tra, nhíu mi quan tâm hỏi: “Sắc mặt em vì sao tái nhợt thế này, không thoải mái sao? Dĩ An?”

”Anh vừa rồi làm sao vậy?” Hoàn hồn, Văn Dĩ An nhíu mày hỏi.

”Theo lời dặn dò của em, nằm nghỉ ngơi nha.” Anh trả lời với bộ dáng ngoan ngoãn không dám vi phạm.

”Em thấy anh ôm đầu, rất không thoái mái.”

Cho nên cô vừa rồi kinh hoảng, sợ hãi tất cả là vì lo cho anh? Phạm Đằng tâm nhất thời bị một cỗ ôn nhu cùng mềm mại vây quanh.

”Dĩ An, anh yêu em.” Anh thâm tình nhìn cô, kìm lòng không đậu đối cô nhẹ giọng nói.

Trong nháy mắt, thân thể Dĩ An không tự chủ được hơi hơi cứng ngắc.

”Anh có phiền không, mỗi lần đều nói giống nhau.” Cô phiết môi nói, không dấu vết đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị anh một phen nắm chặt cổ tay.

Phạm Đằng thật sâu nhìn cô, bộ dáng như có thể chui vào trong bụng khui lên bí mật của cô.

”Anh làm gì?” Cô trừng mắt nói,cố duy trì trấn định.

”Anh muốn hôn em.” Anh đột nhiên lên tiếng.

Văn Dĩ An cả người cứng đờ.

”Anh đùa à.” Cô nói.

”Anh không hay nói giỡn.” Anh đứng dậy, đem cô vây trên giường với chính mình.

Văn Dĩ An không tự chủ được lui về phía sau, gót chân lại chạm đến ván giường, cô biết chính mình đã hết đường thối lui.

”Phạm Đằng, em còn không có hoàn toàn tha thứ cho anh, anh tốt nhất đừng quá đáng.” Cô ẩn nhẫn bất an cùng sợ hãi, lấy ngữ khí nghiêm túc cảnh cáo anh.

”Chỉ cần một cái hôn là tốt rồi.” Anh nhẹ giọng dụ dỗ, thong thả cúi đầu.

”Không được.” Cô khẩu khí nghiêm túc cự tuyệt.

Làm sao bây giờ, anh hoàn toàn chặn đường đi của cô, cô căn bản là không đường trốn, hơn nữa phía sau cô là cái giường……

Anh sẽ không đối cô dùng sức mạnh giống đêm hôm đó đi?

Không, sẽ không, hôm nay anh không uống rượu, thần trí thanh tỉnh,anh hẳn là sẽ không giống lần trước thương tổn cô mới đúng, huống chi anh cũng biết hiện tại trong bụng cô có tiểu hài tử, cho nên sẽ không bắt buộc cô đâu.

Bình tĩnh một chút, Văn Dĩ An. Suy nghĩ một chút anh mấy ngày nay ôn nhu, suy nghĩ một chút cô ngày hôm qua còn mộng tiên đoán thế nào, trong mộng anh là như thế nào ôn nhu tươi cười đối cô che chở đầy đủ, như vậy anh làm sao có thể hại cô đâu?

Tỉnh táo lại, phải tin tưởng anh là tuyệt đối không thương tổn cô.

Hơn nữa trọng yếu nhất là, trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề, mày có thể hay không cố lấy dũng khí thử bước lên từng bước?

Thong thả, cô quay mặt lại nghênh đón ánh mắt thâm tình của anh.

”Em rất sợ hãi.” Cô lấy tiếng nói run run thành thật nói cho anh biết.

”Nói thực ra anh cũng sợ hãi.” Phạm Đằng nhìn cô, thình *** h lên tiếng.

”Anh sợ hãi cái gì?” Cô khẽ sợ run một chút, khó hiểu hỏi.

”Anh sợ em sẽ dùng sức đẩy anh ra, sợ nếu em thật sự làm thế, lần sau anh sẽ không còn dũng khí tới gần em.” Miệng anh khẽ nhếch cười khổ, tươi cười rõ ràng mang theo gượng ép.

Một người đàn ông kiên cường cứng rắn lại vì cô mà lộ ra vẻ mặt này?

Văn Dĩ An có chút đau lòng, nhịn không được kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Phạm Đằng chấn động nhìn cô, hai tay khắc chế nắm chặt quyền đầu, chỉ sợ chính mình nhịn không được đem cô gắt gao ôm vào trong lòng, sẽ dọa đến cô.

”Em có biết làm vậy là đại biểu cái gì không?” Anh ách thanh hỏi.

”Đại biểu cái gì?”

”Câu dẫn, giấy thông hành. Em cũng muốn anh.” Anh đáp.

”Chỉ cần một cái hôn là tốt rồi, đây là câu anh vừa mới nói, không phải sao?” Văn Dĩ An mặt cười ửng đỏ nói.

Tuy rằng cô hiện tại vẫn hoảng sợ lên giường với anh, nhưng là vừa rồi đâu có nghiêm trọng, hơn nữa quan trọng là cô tin tưởng anh tuyệt đối không thương tổn cô. Về phần bản thân, cô tin chỉ cần cố lấy dũng khí,hết thảy sẽ về quỹ đạo vốn có của nó.

Cô nhất định phải dũng cảm!

”Vừa mới.. kia không thể xem như một cái hôn, nhiều lắm chỉ có thể coi như nhẹ nhàng chạm vào một chút mà thôi.” Anh nhìn chằm chằm cô.

”Kia…… Như thế nào mới xem như một cái hôn?” Cô vì khẩn trương,không ý thức vươn lưỡi hồng khẽ liếm cánh môi khô ráo.

Phạm Đằng cứng lại, thiếu chút nữa ngăn chặn không được đem cô áp đến trên giường.

”Anh có thể dùng phương thức làm mẫu để trả lời không?” Anh tham lam hỏi, tiếng nói trầm thấp dụ dỗ, dẫn lòng người rung động.

Văn Dĩ An cảm thấy quả tim tựa hồ muốn nhảy ra khỏi ngực, khẩn trương, chờ mong lại sợ hãi. Cô hoa mắt nhắm lại.

”Ân……”

Chưa nói xong, môi anh đã khẩn cấp đặt lên làn môi hồng mềm mại.

Mới đầu hôn chính là chuồn chuồn lướt nước rồi khiêu khích, điều này làm cho cô nguyên bản cứng ngắc liền tự giác thả lỏng thân thể. Tiếp theo từng đợt khoái cảm như có dòng điện chạy qua làm cô bất tri bất giác đáp lại cái hôn, ngay tức khắc anh hôn sâu hơn, đem đầu lưỡi lách vào trong miệng cô, bắt đầu liên tiếp lửa nóng thăm dò.

Bên trong,độ ấm tựa hồ không ngừng lên cao, Văn Dĩ An mơ hồ có loại cảm giác này, bởi vì cô cảm thấy chính mình càng lúc càng nóng, đầu càng lúc càng chìm vào hôn mê, hai chân càng lúc càng vô lực. Thần trí hoảng hốt, lưng cô đã chạm tới mặt đệm……

Ác mộng từ nay về sau sẽ không còn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.