Phạm Đằng một bên dội nước lạnh tắm để khắc phục cơn tức, một bên kích
động nghĩ biện pháp. Anh kéo một cái va li ra, sau đó cầm mấy bộ quần áo bỏ vào, rồi kéo nó đi xuống lầu.
Văn Dĩ An mới từ phòng bếp dọn dẹp xong đi ra ngoài, không nghĩ tới liền thấy anh đem theo hành lý đi xuống.
Nháy mắt,cô nhíu mày bật thốt lên:“ Đã trễ thế này anh còn muốn đi ra ngoài?”
”Tôi chỉ là trở về lấy quần áo.” Anh dừng lại cước bộ, cười lạnh nhìn cô.
”Trở về lấy quần áo?” Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua hành lý trên tay anh,“ Anh muốn đi công tác sao?”
”Đi công tác?” Hắn xuy thanh cười lạnh.” Xem ra cô thật đúng là không phải ngu xuẩn bình thường.” Anh lại châm chọc.
Văn Dĩ An hoài nghi nhìn chồng, không xác định được những lời này của anh có ý tứ gì.
”Cô nghĩ bốn ngày nay tôi ở chỗ nào?” Anh hỏi.
Cô không nghĩ tới vấn đề này, chỉ đoán anh đại khái là không muốn nhìn thấy cô, cho nên mới không trở về.
”Khách sạn, công ty, hoặc là nhà bạn bè?” Cô hoài nghi đoán.
”Hai chữ “bạn bè” này cô nói đúng, nhưng còn thiếu một chữ ‘nữ’ nha.” Anh mỉm cười, trong mắt anh là lãnh khốc cùng trào phúng.
Văn Dĩ An lưng hơi hơi phát cương. Thiếu một chữ ‘nữ’? Ý của anh là……
Bạn gái?
Anh có tình nhân bên ngoài?!
”Cô thoạt nhìn giống như đang kinh ngạc, chẳng lẽ cô nghĩ sau khi cưới cô,
tôi liền thủ thân như ngọc?” Anh nhìn chằm chằm cô nói.
Cô hai
mắt trừng lớn, lần đầu lộ ra bộ dáng khiếp sợ hơn nữa khó có thể tin,
làm cho anh rốt cục có loại cảm giác mình đã ghi bàn thắng,tỷ số hòa với cô,không những thế còn là thắng lợi lớn nha.
Anh phiết môi, khóe miệng ngăn chặn không được hơi hơi giơ lên.”Cưới cô đã khiến tôi buông tha cuộc sống tự do, tôi lại có thể nào ngay cả“tính” phúc( Vịt: May quá, có bạn góp ý chỗ này rồi, tính phục là chỉ
quan hệ vợ chồng ạ) cũng mất đâu? Cô nói đúng không?” Anh cười lạnh.
”Anh nói những lời này chỉ là vì muốn em khổ sở mà thôi.” Văn Dĩ An bình
tĩnh mở miệng, cho dù cô giờ phút này trong lòng bởi vì hoài nghi mà cảm thấy từng đợt co rút đau đớn, lại vẫn cự tuyệt tin tưởng anh cố ý làm
như vậy.
”Nguyên lai tôi có tình nhân lại làm cô khổ sở nha, này
thật đúng là bất ngờ.” Anh nhướng cao mày, giọng điệu mỉa mai chế giễu
cô.
Văn Dĩ An nháy mắt mân nhanh miệng.
Cô không ngừng
nhắc nhở chính mình, nói cho chính mình, anh nói những lời này mục đích
chỉ là vì muốn cô khổ sở, vì tra tấn cô, thương tổn cô mà thôi, cô tuyệt đối không thể trúng kế của anh.
”Kỳ thật cô cũng không thể trách tôi, ai cưới một khối quần áo cứng ngắc về nhà, nếu không nuôi tình
nhân cũng sẽ rất khó chịu.” Anh tiếp tục tổn thương cô.
Văn Dĩ An duy trì trầm mặc im lặng, nhưng sắc mặt lại càng lúc càng tái nhợt khó coi, cả người cứng đờ thẳng tắp.
”Chậc, tuy rằng tôi chỉ chạm qua cô một lần, lại làm cho tôi đến nay còn chưa
thoát khỏi cảm giác ngủ cùng đống quần áo vừa lạnh vừa cứng vừa đáng sợ, hoàn hảo hiện tại mỗi đêm ôm người đẹp trong lòng, mới làm cho tôi
thoát khỏi ác mộng kia. Thân là vợ tôi, cô thật sự cần hảo hảo cảm ơn
người ta, dù sao cô ấy cũng thay cô làm chuyện mà người vợ như cô không
thể làm được, làm chồng cô là tôi, thể xác và tinh thần đều được sung
sướng.” Anh không ngừng cố gắng tra tấn cô.
Thân hình hơi hơi
lung lay một chút,mặt nạ bình tĩnh của Văn Dĩ An xuất hiện vết rách,
nhưng cô lại kiên cường chịu đựng, không làm cho vết rách kia thêm lớn.
”Có lẽ anh nói đúng, em nên đi theo anh một chuyến tự mình nói lời cảm tạ.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt anh, lấy ngữ điệu xa cách giấu diếm tâm sự nói với anh.
Phạm Đằng nhìn biểu tình yên tĩnh nhưng không có chút máu của cô, chậm rãi gợi lên một chút mỉm cười khoái trá.
”Lần khác đi, tôi e cô ấy hiện tại đang mặc áo ngủ gợi cảm chờ tôi về, tôi
cũng không muốn làm hỏng hưng trí của cô ấy.” Anh ám chỉ.
Vết
rách rốt cục trong nháy mắt mở rộng đến không thể thu hồi, Văn Dĩ An tâm đau cơ hồ không thể hô hấp, càng không thể tiếp tục hé ra khuôn mặt bất vi sở động đối mặt với anh.
”Một khi đã như vậy em đây lần khác
đi quấy rầy. Thật có lỗi, em muốn trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, phiền
toái anh khi nào rời đi thì tự khóa cửa, cám ơn.” Nói xong, cô thẳng
lưng nhanh chóng xoay người đi hướng lầu hai. Nước mắt đúng lúc cô xoay
người lập tức như mưa tầm tã trút xuống.
Phạm Đằng vui thích nhìn theo thân ảnh cô biến mất ở lầu hai, sau đó cước bộ nhẹ nhàng huýt sáo rời đi.
Nguyên lai tư vị thắng lợi lại ngọt như vậy, anh nghĩ anh nghiện nó rồi.(S: Anh là đồ hâm, rồi có ngày hối hận.)