Editor: Alex
Đóng cửa, thi hành gia pháp.
“Đóng cửa, thi hành gia pháp.”
Đại Phu Nhân vừa dứt lời, trong lòng Khúc Đàn Nhi lại lần thứ N thở dài một trận, quả nhiên, màn kịch chủ đạo này vẫn muốn trình diễn.
Lần một, hắt nước.
Lần hai, gia pháp, thật đúng là bài bản, một chút cũng không sai.
“Chủ...” Kính Tâm có chút gấp gáp.
“...” Khúc Đàn Nhi lắc đầu, cười nhạt với Kính Tâm một cái, cũng là để an ủi Kính Tâm.
Cửa, một tiếng cọt kẹt, đóng lại.
Lập tức, trong phòng, yên tĩnh đến quỷ dị, một chút âm thanh cũng không có.
Mà lúc này, quản gia từ trong phòng đi ra, trong tay bưng một cái mâm có một thanh gỗ được vót thuôn mỏng một đầu, khiến người xem không khỏi sợ hãi.
Thi hành gia pháp.
“Thi hành gia pháp.”
Lần thứ N, Khúc Đàn Nhi lại thầm nói trong lòng lời tiếp theo của Đại Phu Nhân. Hai năm qua, nàng lăn lộn ở Khúc Phủ nãy cũng không phải là vô dụng, chỉ cần là người bên trong Khúc Phủ, nhìn thấy nàng sẽ nói gì nàng đã thuộc làu.
Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, trong phòng có rất nhiều người, người thì ngồi người thì đứng, nhưng không một ai sẽ đứng ra nói một câu giúp nàng. Nếu không phải là đang cười trộm thì cũng chính là thờ ơ, lạnh tình đến tuyệt đối.
“Ngươi nói xem, hôm nay đã phạm phải mấy điều trong gia quy?” Đại Phu Nhân lấy thanh gỗ ra, âm trầm hỏi Khúc Đàn Nhi.
“Xin Đại Phu Nhân dạy bảo.” Khúc Đàn Nhi cúi đầu, chờ đợi cái thanh gỗ kia vụt xuống, hai tay nắm chặt, đây vẫn là lúc phải nhịn xuống nên vẫn phải lại tiếp tục chịu đựng.
Bỗng dưng lúc này nàng lại hối hận, ngày gả vào Bát Vương Phủ, đáng lẽ nàng nên nghĩ cách để chuẩn bị trốn đi. Như vậy giờ khắc này kết cục nàng cũng sẽ không thảm như vậy.
“Một, ngươi phạm phải điều một của Khúc gia, mục tôn vô trưởng*, có đáng đánh hay không?”
“Nên đánh.” Khúc Đàn Nhi trả lời.
“Hai, ngươi phạm vào điều bảy của Khúc gia, gả chồng theo chồng lại không hầu hạ tốt phu quân, có đáng đánh hay không?”
“Nên đánh.”
“Ba, ngươi...”
“Nên đánh.” Làm ơn có đánh thì nhanh lên một chút đi, nàng đang đợi đây.
Khúc Đàn Nhi hơi mất kiên nhẫn, một hai ba gì đấy này, hết một cái rồi lại một cái, lại còn mấy cái nữa, Đại Phu Nhân nói không thấy mệt, thì nàng nghe cũng đã thấy phiền. Hơn nữa, Đại Phu Nhân là đang ngồi nói, đương nhiên sẽ không thấy mệt, nàng đứng đáp lời sẽ đau thắt lưng nha.
“Vậy ngươi nói nên đánh mấy cái?”
“Tùy người.” Đại Phu Nhân hỏi trực tiếp, Khúc Đàn Nhi càng đáp đơn giản, trực tiếp thuận theo ý của bà ta, bà ta muốn thế nào thì làm thế đó, chỉ cần đừng đánh chết người là được rồi, tuy nhiên người bị đánh kia là chính bản thân nàng.
“Tốt, cái này là ngươi nói.”
“Con...”
Ba!
Khúc Đàn Nhi vốn định nói gì đó, nhưng miệng vừa nói được một chữ con, nguyên thanh gỗ to liền mạnh mẽ vút vào sau lưng nàng, mà cú đánh này khiến cả người nàng thiếu chút nữa mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.
Đau nhức!
Thật rất đau, đau đến thấu xương!
Lúc thanh gỗ quất xuống, đau đớn trong nháy mắt từ sau lưng tập kích toàn thân, đau đến mức khiến nàng như chết lặng.
“Chủ tử.” Kính Tâm giật mình, lập tức muốn xông tới đỡ đòn thay Khúc Đàn Nhi.
“Dừng, không được tới.” Ánh mắt Khúc Đàn Nhi quét qua, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn Kính Tâm, chỉ ngẩng đầu một chút, đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, động tác quá nhanh, khiến người khác không biết làm thế nào, mà Kính Tâm lúc này này lại gắng gượng ngừng bước, không dám tiến gần về phía trước một bước.
Mối thù này, Khúc Đàn Nhi nàng sẽ ghi nhớ, người cần trả sẽ phải trả, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng muốn bọn họ phải trả lại, một phần cũng không thiếu.
Ba!
Thanh gỗ lần thứ hai đập xuống, đánh ác hơn, cũng bởi vì nặng tay mà cả người Khúc Đàn Nhi đều mất cân bằng đổ về phía trước.