Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ

Chương 15: Chương 15: Sửa trị tên nào đó thị thiếp 4




Khóe miệng Khúc Đàn Nhi khẽ nhếch, lại mị nhãn nhìn Kính Tâm, chờ nghe được lời tán dương của nàng ta.

“. . .”

Kết quả, nha hoàn nào đó tiếp tục kiến quyết giữ trầm mặc đến cùng.

Thời gian thấm thoắt đã trôi qua hai ngày.

Bát Vương Phủ, Tuyết Viện, nơi ở của Khúc Đàn Nhi.

“Chủ tử, ngày mai là ngày thứ ba từ ngày ngài được gả tiến vào Vương Phủ rồi.” Kính Tâm đi vào nhà, bưng điểm tâm tới đặt tại mặt bàn, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng động lòng người đang lười nhác nằm trên ghế xích đu.

“Ừm, ta biết.” Khúc Đàn Nhi hữu khí vô lực đáp lời.

Từ ngày đầu tiên tiến vào đây, nàng liền biến cái viện xưng là Tuyết Viện này làm lãnh thổ của nàng, nắm rõ như lòng bàn tay, thuận tiện ngắm nhìn tường ngoài mấy lần. Chỉ cần nàng từ trên tường trèo qua liền đi ra bên ngoài. Thế nhưng... tường ở Bát Vương Phủ so Khúc Phủ lại cao hơn một mét. Nửa đêm muốn chạy trốn thật không dễ dàng.

“Chủ tử. Có lẽ lúc này ngài ngài nên đi tìm Vương Gia.” Kính Tâm cũng không cấp bách, chậm rãi nói ra.

“Tìm hắn làm gì, ta cũng không phải nhàn rỗi không chuyện gì làm.” Nàng cho dù là nhàn rỗi không chuyện gì làm, cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ quá nhàn mà chạy đi trêu chọc sinh sự, nàng còn muốn sống lâu hơn một chút nha.

“Nhưng mà, ngày mai về nhà thì chủ tử cũng nên đi nói với Vương Gia một tiếng, chẳng lẽ chủ tử muốn tự về?”

“. . .” Đôi mi thanh tú Khúc Đàn Nhi vặn nhẹ.

Ba ngày lại về nhà. Cái nhà đó, nếu như có thể không trở về, nàng cũng lười muốn về.

“Chủ tử, nên đứng lên.” Kính Tâm cảm thấy tính tình bản thân được nữ nhân nào đó huấn luyện càng ngày càng tốt.

“Ừm, Vương Gia đang ở đâu?” Khúc Đàn Nhi không khỏi ngửa mặt lên trời mà thở dài bất đắc dĩ.

“Sương Viện.” Kính Tâm đáp lời.

Khúc Đàn Nhi trầm mặc, lại nhìn qua xà ngang khắc hoa bên trên màngẩn người, “Kính Tâm, dáng dấp hắn ra sao?”

“Chủ tử chưa nhìn thấy Vương Gia?” Kính Tâm sững sờ, hoài nghi nhìn nàng.

“Ừm, đúng là chưa thấy qua.”

“Nhưng động phòng ngày ấy. . .”

“Khăn trùm đầu che kín mắt.” Ý tứ nói đúng là không nhìn thấy.

“Vậy hai ngày nay chủ tử không phải thường đi lại trong phủ sao?”

“Ta chỉ ở bên trong Tuyết Viện thôi.” Ý tứ vẫn là thực sự chưa gặp người.

“. . .” Kính Tâm lần nữa rơi vào trầm mặc.

Hai người một trước một sau, không nhanh không chậm đi ra khỏi Tuyết Viện, điđến Sương Viện.

Rảo bước tiến đến Sương Viện, lại gặp một nha hoàn nói Mặc Liên Thành không ở nơi này, hẳn là ở Thư Phòng đi. Sau đó, hai người lại từ Chủ Phòng đi tới Thư Phòng nhưng người giữ cửa Thư Phòng lại nói Mặc Liên Thành không ở Thư Phòng đến Kiếm Các đi.

Nghe theo đó, hai người lại từ Thư Phòng đi đến Kiếm Các.

Nhưng sau đó lại gặp được tình huống hoàn toàn là nói hùa, mà vị trí của tên nào đó lại hoàn toàn không giống nhau.

Ban đầu là từ Nhà Chính, đến Thư Phòng, lại đến Kiếm Các, những vị trí này đều chỉ là ở trong phạm vi Sương Viện. Tuy nói mấy cái vị trí này cách nhau không xa nhưng cũng vẫn có khoảng cách, mà hết lần này tới lần khác, người này nói nơi này sau đó người kia lại nói nơi kia và cuối cùng vẫn là lệch. Hơn nữa còn lệch xa đến làm cho người ta phải bốc hỏa. . . Chuồng ngựa!

Sương Viện nằm ở phía bắc của phủ, mà chuồng ngựa lại nằm chết ở đâu không nằm, nằm đúng ở phía tây, cách liền mấy cái sân a.

“Chủ tử, ngươi bình tĩnh, rất nhanh sẽ tới chuồng ngựa. Vương Gia có lẽ sẽ ở nơi đó.” Kính Tâm nhẹ nói, bước chân càng cẩn thận mà lui một chút, cách xa Khúc Đàn Nhi sau lưng mấy bước, không dám sát lại nàng quá gần, để tránh bị lửa giận của nữ nhân này thiêu đốt.

“Ngươi nhìn thấy ta muốn tức giận sao?” Khúc Đàn Nhi tăng tốc bước chân, nàng cũng không muốn tức giận nhưng mà hiện tại nàng cũng đã tức giận rồi. Tại sao nàng lại có loại cảm giác bị đùa bỡn?

“Nhưng mà sắc mặt của chủ tử. . .” Kính Tâm mang vẻ lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.