Bảo Tôi Đợi Thì Anh Phải Về Được

Chương 4: Chương 4: Chuyện Gì Đây?




Sáng sớm đẹp trời, tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng lúc nhâm nhi ly trà nóng, khung cảnh nên thơ của buổi sớm quý tộc.

“Vy! Có bạn thăm!”

Một câu nói làm tôi hất ly trà nóng lên người, giật mình thức giấc.

À? Vy là tên ở nhà của tôi, vì tôi rất “gái tính” nên mẹ tôi đặt tên Vy để xác định đúng rằng mình đã sinh ra một nữ nhi.

Tôi vội vàng kiểm tra dưới chăn, thật là may mắn rằng không phải mơ thấy nước là ướt… Tôi luôn có nỗi sợ như thế… Luôn luôn…

Sáng sớm, trong cơn mơ hồ tôi đã cảm thấy bệnh viện này rất ồn ào.

Tôi ngước lên nhìn ra ngoài cửa, hình như có ai vừa bảo là tôi có người đến thăm.

A…

Cái tên đó…!

Mặt dù gỉ mắt chặn phân nửa tầm nhìn nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ mặt hắn ta.

Tên là… Hừm… tên là gì nhỉ?

À Chánh!

Tôi cười. Không ngờ hắn ta lại tự vác mặt đến cái tầng bốn huy hoàng này đấy.

À mà không được, với khuôn mặt và vẻ ngoài như này tôi không thể tỏ ra ngầu lòi được, thậm chí là tôi còn không mặc áo lót.

Ôm lấy phần quần áo cần, tôi xông pha ra toilet còn nhanh hơn con Vân phi lên phòng khóa trái cửa khi mẹ nó vừa đi họp phụ huynh về.

Đi ngang mặt tên… tên… nên gọi là gì nhỉ…? Thôi gọi đại là ôn dịch vậy.

Thì khi đi ngang mặt tên ôn dịch đó, tôi thấy hắn ta nhìn tôi như trời trồng, chắc hẳn là nhìn thân hình nóng bỏng này rồi… Mà cũng không chắc, bị cục gỉ mắt to như thế chắn tầm nhìn, tôi cũng không chắc là hắn ta nhìn cái gì, nhưng chắc hẳn là nhìn body tôi… Hẳn là thế…

Sau công cuộc phẩu thuật lấy gỉ mắt, chùi nước bọt khóe miệng, kì cọ, thay quần áo,… Tôi ra ngoài.

Ừ thì nghe đâu là tên đó để bánh rồi đi về rồi.

Wae? Không lẽ bây giờ khi đã xinh đẹp như vậy tôi lại đi ngủ? À mà cũng có thể…

Vậy đi… Mọi người ngủ ngon.

À, tôi có nghe nói nhờ phúc đức của tôi mà môn thể thao đầy nhiệt huyết và tràn đầy tinh thần thượng võ mang tên “chọi cầu” đã bị cấm vận hành.

Mà nhà trường có thể ra luật, làm sao có thể cấm học sinh lách luật?

Thiệt tình… Ngủ cái đã…

Hôm sau anh ta lại đến thăm tôi, hôm đó tôi đã thức rất sớm, đồ cũng diện rất ok.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn xa xăm và be like “sâu đíp”.

“Thiệt tình, quả là đời người rất ngắn, cuộc sống lại không lường trước điều gì…”

Tôi lảm nhảm vài câu xàm quần, rồi quay qua nhìn anh ta bằng một ánh mắt đau thương, chỉ mong rằng anh ta mau chóng đến gần cái cửa sổ này.

“Tôi xin lỗi về việc đã làm cô bị thương, nghe nói cô đã đỡ hơn rất nhiều.”

Tôi nhìn ra ngoài xa xăm cửa sổ, vẫn tiếp tục “sâu đíp”.

“Vâng tôi hiểu, những sự việc bất chợt như thế, ai mà đoán được…?”

Tôi nhìn anh ta.

Nếu anh ta không bước tới đây, tôi có thể sẽ lôi anh ta tới.

Tôi đi đến gần anh ta.

“Có những thứ…!”

Câu đầy đủ tôi định nói là: “Có những thứ không có ý nghĩa gì xảy ra vô duyên vô cớ như thế khiến người ta rất bực mình.”

Quả thật như vậy, nếu tôi nói hết câu, tôi sẽ tự châm biếm chính bản thân mình quá…!

Vừa dứt chữ “thứ”, tôi trợt đống vỏ thuốc dưới giường, bị trẹo chân, phải tiếp tục nằm viện kiểm tra mà không trả thù được.

Hắn ta gọi bác sĩ và y tá vào, lu bu một hồi, hắn ta về mất, tôi lại nằm trên giường với một bộ phận khác bị băng bó.

Nghiệt ngã quá…!

Huhu…

Sau đó chừng một tuần, tôi đi học.

Hôm nay là sáng thứ hai, sáng tinh mơ bảnh mắt mà tôi lại phải vác cái đầu băng bó này đến trường, đầu tôi cũng đã lành đôi chút, ít nhất thì tôi cũng có một điều diễm phúc.

Thù tôi vẫn chưa trả được, lại phải ngày nào đi học cũng chứng kiến việc hắn ta nổi tiếng như nào...

Kể cũng đã hơn hai tuần nhập học rồi. Cuộc đời hắn ta chắc hẳn cũng có rất nhiều niềm vui tồn tại, nên hắn ta mới cười nhiều đến vậy, như là tìm thấy một niềm đam mê bấy lâu đã bị chôn vùi ấy.

Haizz… Bởi vậy, khái niệm đến trường đối với tôi hiện tại đã có thêm vào vài phần trăm chán nản. Nhưng đến trường tôi mới biết, việc kinh khủng nhất không phải vừa vào lớp đã bị vỗ vào đầu một cái rõ đau, cũng không phải vừa ngồi xuống ghế, chưa kịp ra ngoài chơi thì cô vào bảo mình trực nhật, cũng không phải đang trực nhật mà bị đổ cả ly Sting lên áo dài, cũng chẳng phải là khi đang ở trong toilet tẩy vết Sting một mình thì nhà vệ sinh mất nước, cúp điện, lại càng không phải lúc đi ra ngoài toilet bị vấp ngã, mặt đập xuống sàn, camera nhìn thấy hết mọi việc, ... Thực sự thì tôi cảm thấy rất khâm phục hàm răng sau nhiều lần bày tỏ yêu thương với đất mẹ mà vẫn chung thuỷ với nướu của tôi, nhưng rốt cuộc đời tôi đen đến mức nào vậy nhỉ? Thôi, nói hết câu đã nào! Việc kinh khủng nhất đó chính là mở đầu mỗi thứ hai là hai tiết Văn, một tiết Giáo Dục Công Dân, một tiết Địa Lý, và một tiết chào cờ...! Thật là hết hồn nhỉ? Bởi vậy chuông vừa reo ra chơi thì người bạn yêu quý của tôi đã lôi tôi xuống canteen càn quét một trận.

Thường thì để nó lết được tới chỗ chú bán đồ ăn cũng phải hơn 15 phút, hôm nay thì nếu để tôi lết vào chắc sẽ hết giờ ra chơi nên tôi chỉ bảo nó mua cho tôi một chai nước suối không lạnh rồi ra ngoài chờ nó mua đồ.

Biết không, sau sân trường tôi có một cái kho đổ nát, rất yên tĩnh, lại ít người vì nơi đó gần phòng giám thị, nhưng tôi biết có một đường đi đến đó mà không cần phải đi ngang qua phòng giám thị.

Chỗ đó hơi tối, trước cái kho có một tấm bảng cũ, che đi tầm nhìn, phần ánh sáng yếu ớt cũng chỉ lọt qua được nhờ lỗ thủng trên mái nhà. Tôi thường ngồi ở đó nghe nhạc hoặc im lặng nghe tiếng gió bên ngoài vọng vào, cảm giác rất tuyệt.

Tôi ngồi trên thành của một bức tường trông giống như là ban công nhưng lại không phải, giống một cái hàng rào nhưng lại không phải, giống một cái ghế nhưng lại càng không phải, tóm lại tôi cũng không biết mình đang ngồi trên cái gì, các bạn tưởng tượng hộ tôi đi nhé!

Tôi đeo một bên tai nghe, một tai còn lại lắng nghe tiếng gió bên ngoài.

“Mày có tình cảm với con Vân sao? Tao thấy mày đối với nó có một sự quan tâm đặc biệt!”

Có chút âm thanh kì lạ, cơn gió nào hôm nay đã cất tiếng nói vậy?

“Mày nghĩ tao là ai? Tình cảm chỉ là thứ phù du.”

Tôi tháo tai nghe, quay sang nhìn vào khoảng vắng ở cạnh nhà kho, ở khúc đó có một nơi trông như là con ngõ nhưng hẹp và tối hơn, từ trong đó vọng lại một cuộc đối thoại:

“Này đừng tỏ vẻ ngạo mạn như thế! Đừng tưởng có nhiều gái theo thì mày hay!”

“Những đứa con gái đó là thứ động vật hạ cấp và dễ dụ, rất rẻ tiền.”

Ô, chắc là họ đang đóng phim, những lời lẽ ảo lòi như vậy thì ngoài đời chắc hẳn không có... Mà họ quay được gì nếu tối thui thế nhỉ? Hmm, nhưng mà cái giọng ngạo mạn đó của ai vậy nhỉ, nghe rất quen.

“Vậy mày coi họ là thứ đồ chơi qua đường sao?”

“Có thể.”

“Haizz... Sao cũng được. Chỉ cần đừng động đến Hà Nhật An. Cô ấy là của tao.”

Tên tôi? Phim gì mà có tên tôi nữa?

“Còn tuỳ nó có bị tao ảnh hưởng không.” Tiếp sau câu đó là tiếng cười, ừ, chắc diễn vai người điên.

“Chậc, tao lo bộ mặt của mày mà bị lộ thì những đứa con gái đó sẽ cảm thấy như thế nào? À không, mày sẽ ra sao?”

“Lộ thì sao chứ? Tao sẽ khiến con bé nào biết được bí mật của tao chỉ có thể khóc lóc trách móc chứ không dám hé răng dù chỉ một lời.”

Vừa dứt câu, từ trong ngõ, bước ra hai bóng hình chủ nhân giọng nói ấy. Tôi nhìn theo hai người đó, đồng thời tìm máy quay nhưng không có, lạ thật, chã lẽ quay bằng điện thoại?

Người đi đầu tiên lướt qua chỗ tôi rồi quay lại nhìn, có vẻ rất ngạc nhiên.

Ô, là anh ta! Tên gì nhỉ? Lại quên mất rồi...!

“Nhật...An?” Tên con trai đi phía sau nói, trông như là khuôn mặt tôi đã gặp nhiều lần... Hmm, chắc là bạn cùng lớp. Còn tên đi đầu tiến lại chỗ tôi, kê mặt gần đến mức tôi suýt ngã nhào ra phía sau.

“Đang làm gì đấy?” Tôi lên tiếng, suýt giật mình đập vào mặt hắn ta.

“Cô nghe thấy hết rồi sao?”

“Ừm.” Khuôn mặt hắn ta bỗng đăm chiêu nhìn tôi, ánh sáng nhỏ hắt lên mặt anh ta, khuôn mặt góc cạnh rất đẹp. Tôi dùng ngón trỏ đẩy khuôn mặt hắn ra xa.

“Hỏi lại: “Đang làm gì?“.” Tôi nhấn mạnh.

“Nếu cô biết rồi cô sẽ làm gì? Vạch trần tôi sao?”

Ôi thật là...! Giống phim thế không biết!

“Có vẻ như sau câu trả lời vừa rồi của tôi thì mọi thứ sau này sẽ rắc rối hơn, nên tôi xin thay đổi, tôi chưa nghe gì hết.”

“Cô có biết tôi là ai không?”

“Nếu hỏi tên thì tôi không nhớ!”

Anh ta nhếch một bên mép lên.

“Cô khá ngạo mạn đó. Nhưng cũng như những gì cô đã nghe, tôi sẽ khiến cô chỉ có thể khóc lóc trách móc chứ không dám hé răng dù chỉ một lời.”

Tôi ngân dài tiếng “Ừm” ra, vẻ khó hiểu.

“Cô hiểu chứ?”

“Nếu tôi nói không, anh có giải thích lại cho tôi hiểu không?”

“Cứ chờ xem..!”

Anh ta lại nhếch mép lên, nếu anh ta nhếch mép thêm một lần nữa tôi sẽ nhất định cho rằng anh ta bị tai biến cơ mặt.

Thật tình, cái tên điên đó!

Hắn ta vừa đi khỏi, tôi đã nghe tiếng “BENG” vọng thẳng vào màng nhĩ, rất chói tai.

Lết đi tìm con Vân, xong tôi cùng nó lết lên lầu.

Thật tình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.