Như bao trường trung học khác, sau một kì thi căng thẳng trường Royal
cũng tổ chức cho học sinh một chuyến đi giã ngoại dài ngày để thư giãn.
Chuyến đi kéo dài ba ngày tại một hòn đảo tư nhân, nơi thuộc quyền sở
hữu của một phụ huynh trong trường. Như đã hứa từ trước, với những
chuyến đi như thế này thì chỉ cần Đình Dương tham gia thì Thuỵ Du chắc
chắn sẽ được sắp xếp gần hắn nhất có thể. Như lần này, chỉ vì cô mà thầy hiệu trưởng cho cả hai lớp đi cùng một chiếc du thuyền ra đảo, cộng
thêm việc luôn tham gia cùng nhau ở tất cả mọi hoạt động.
Cả trường khởi hành từ sáng với gần mười chiếc du thuyền hạng sang đưa học sinh từ đất liền ra đảo trong một thời gian ngắn. Trong chuyến đi này,
hầu như ai cũng vô cùng phấn khích và vui vẻ, duy chỉ có Tú Nhi thì cảm
thấy mọi thứ thật tồi tệ, vì cô bị say tàu nên trong suốt cả hai tiếng
đồng hồ lênh đênh trên biển chỉ biết ngồi một chỗ nhìn mọi người. Chưa
kể cô sẽ bị nôn bất kì lúc nào. Chắc cô sẽ chết mất.
Vì Tú Nhi mà Thuỵ Du cũng không dám đi ngắm biển nữa mà ở lại chăm sóc bạn mình. Thật ra thì so với cô, Nhất Thiên muốn làm điều này trăm ngàn
lần, nhưng tiếc là Tú Nhi vẫn còn hiểu lầm với cậu, nên sống chết không
chấp nhận cậu đến gần mình trong phạm vi một mét.
Rồi đoạn đường ấy cũng nhanh chóng kết thúc khi du thuyền cập bến một hòn
đảo tư nhân xinh đẹp. Theo sự hướng dẫn của nhân viên, mọi người lần
lượt đến nơi nghỉ ngơi của mình cất hành lí rồi cùng nhau ra biển.
Thụy Du nhìn ngôi biệt thự mình đang ở một chút, đồng thời cũng đảo mắt quan sát xung quanh một lượt. Đúng lúc đó liền bắt gặp Đình Dương cùng Nhất
Thiên và Hoàng Minh vừa mang balo đi vào ngôi biệt thự kế bên. Cô âm
thầm cảm thán, công nhận thầy hiệu trưởng sắp xếp chu đáo thật, đến cả
khách sạn cũng xếp gần nhau.
Thật ra mỗi
ngôi nhà như thế này chỉ có vỏn vẹn một phòng nhưng bề ngoài được trang
trí chẳng khác nào một căn biệt thự chính gốc. Căn phòng bên trong rất
lớn, đặt ba chiếc giường đơn, một tủ quần áo chung, một phòng tắm và
nhiều vật dụng khác. Tuy thế nhưng không gian vẫn còn rất thoáng đãng.
Chẳng biết là vì vô tình hay cố ý, Thụy Du được sắp chung phòng với hai người bạn cùng bàn của mình.
Theo lịch trình của chuyến đi này thì hôm nay, sau khi nhận phòng và ổn định mọi thứ thì mọi người sẽ ra biển sinh hoạt tự do và tham gia các trò
chơi dưới nước nếu muốn. Vì thế sau khi sắp xếp xong quần áo vào tủ đồ
và chọn vị trí giường ngủ thì cả ba người đều bắt đầu chuẩn bị hành
trang để đi ra biển.
- Mình dùng phòng tắm trước nhé.
An Nhiên nhìn qua Thụy Du và Tú Nhi, hai kẻ vẫn chưa quyết định được rằng nên tắm biển hay không, rồi nói.
- Ừ.
Tú Nhi trả lời An Nhiên rồi quay sang hỏi Thụy Du:
- Cậu có xuống biển không?
- Có chứ.
Thụy Du gật đầu trong lúc nghiên cứu bộ đồ tắm của mình. Hình như nó quá mát mẻ so với hoàn cảnh của cô rồi. Không phù hợp lắm.
- Mình nên xuống không nhỉ?
Tú Nhi cảm thấy phân vân, cơn buồn nôn vừa mới lặn xuống nhưng cô vẫn còn mệt mỏi.
- Nghỉ ngơi một chút rồi xuống cũng được. Không tắm biển tiếc lắm. Theo
như mình thấy thì hòn đảo này có biển gần như là sạch và đẹp nhất rồi
đó.
- Vây thì chắc mình theo lời cậu. Thế cậu mặc gì?
- Cái này...
Khi Thuỵ Du đưa cho Tú Nhi xem bộ đồ tắm của mình thì cả hai người đều im
lặng. Tú Nhi là một cô gái tương đối truyền thống nên cô chưa từng nghĩ
mình sẽ khoác loại bikini như thế này trước mặt nhiều người xung quanh.
Thuỵ Du tuy không phải mẫu con gái truyền thống đó nhưng mà cô nghĩ là
bộ trang phục này, quả thật không phù hợp cho lắm.
- Mình nên làm gì đây nhỉ? - Thuỵ Du nhìn chằm chằm vào bộ đồ tắm khá là sexy được đặt trên giường.
- Quấn khăn tắm vào đi. - Tú Nhi đưa ra lời đề nghị.
- Thôi để mình thay thử ra rồi tính tiếp.
Đúng lúc đó thì An Nhiên từ phòng tắm bước ra, Tú Nhi ồ lên một tiếng rồi
nhìn không chớp mắt, Thuỵ Du cũng tò mò nhìn sang. Ừm, nếu so với trang
phục của An Nhiên thì cô còn kín đáo chán. Bỗng nhiên Thuỵ Du cảm thấy
mọi thứ ổn hơn rất nhiều.
An Nhiên bước
đến giường của mình, tự xoa kem chống nắng trong im lặng. Trong lúc chờ
Thuỵ Du thay đồ, Tú Nhi len lén nhìn An Nhiên một chút, rồi nhanh chóng
rời mắt đi. Cô tự âm thầm hổ thẹn trong lòng. Thì ra ở đây cô chính là
người "hiền lành" nhất.
Khi Thuỵ Du bước ra thì Tú Nhi liền phải thốt lên.
- Ôi, việc xuất hiện cùng hai cô gái sexy như thế này sẽ khiến mình tự ti chết mất.
So với những người cùng trang lứa, Thuỵ Du được tính vào nhóm có chiều cao đáng ngưỡng mộ. Cùng với tình yêu thương vô bờ bến dành cho bản thân
mình nên cô luôn để ý tập luyện thể thao (Đó là lúc trước. Dạo này đã có chút lười biếng) nên thân hình khá cân đối, chỗ nào ra chỗ đó.
- Nếu cậu dám làm giống mình thì sẽ là ba người.
Thuỵ Du trả lời. Cô cười với Tú Nhi rồi bước đến vali hành lí của mình lục tìm một thứ gì đó để che bớt lại.
- Thôi thôi, mình chỉ muốn làm một cô gái bình thường.
Tú Nhi le lưỡi, vội vàng lắc đầu.
Sau đó cả ba người cùng rời khỏi phòng và đi bộ ra biển. Đi được nửa đường, bỗng nhiên Tú Nhi sực nhớ ra mình đã quên không mang theo nón nên liền
quay về phòng lấy. Còn Thuỵ Du và An Nhiên sẽ ra khu vực tập trung
trước.
Tú Nhi về phòng, vội vàng lấy nón
rồi quay trở ra. Khi cô khoá cửa xong, vừa định chạy đi thì liền bắt gặp Nhất Thiên đã đứng phía trước từ bao giờ. Tú Nhi đứng trên hành lang
gỗ, nhíu mày nhìn chàng trai đang cách mình ba bậc thang.
- Em còn mệt không?
Nhất Thiên cất tiếng, cậu toan bước lên bậc thang để lại gần Tú Nhi nhưng cô đã nhanh chóng lùi về phía sau. Điều này khiến tim cậu nhói đau, bước
chân cũng vô thức khựng lại giữa chừng. Nếu như cậu bước lên một bước,
thì cô sẽ lại lùi một bước. Đây là thực trạng mối quan hệ của bọn họ lúc này.
- Không liên quan đến anh.
Tú Nhi nói, cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng và tức giận. Cô siết chặt chiếc nón
màu vàng nhạt trong tay, thu hết can đảm mà bước qua nơi Nhất Thiên đang đứng để rời khỏi nơi này. Thế nhưng cậu liền giữ tay cô lại.
Tú Nhi bị Nhất Thiên nắm chặt cổ tay, dù muốn rút ra nhưng không thể.
- Anh làm gì thế?
- Em vẫn bướng bỉnh như vậy. Vừa mới say sóng xong, chưa nghỉ ngơi lại ra nắng tiếp, không chịu quan tâm đến sức khoẻ của mình gì cả.
Nhất Thiên tức giận nói, cậu nhìn gương mặt xanh xao của cô không khỏi đau
lòng. Lúc ở trên tàu, khi nhìn cô khó chịu và cố gắng cầm cự, cậu cảm
thấy trong lòng bứt rứt không thôi. Chỉ muốn nhanh chóng lao đến chăm
sóc cho cô, nhưng nhìn ánh mắt của cô lúc đó, cậu nghĩ là nếu như mình
đến thì mọi chuyện sẽ tệ hơn rất nhiều.
- Những chuyện này... thì có ảnh hưởng gì đến anh sao? - Tú Nhi khó khăn
thốt lên, cổ họng cô nghẹn đắng. Thì ra để nói ra những lời tuyệt tình
lại khó khăn với cô đến thế.
- Tại sao lại không? Rất có ảnh hưởng là khác. Anh không thể trơ mắt nhìn em như thế mãi được.
Tú Nhi dồn hết sức lực, rút tay mình ra khỏi tay Nhất Thiên. Cô hít một
hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh. Sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu, lớn
tiếng nói.
- Đủ rồi. Anh đừng nói những lời như thế nữa. Tại sao anh cứ phải như vậy chứ? Giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả.
- Em đang tự lừa dối bản thân sao?
Nhất Thiên vô cùng tức giận trước sự cố chấp này của Tú Nhi. Nhưng rồi cậu
buông lỏng toàn thân. Không, là do lỗi của cậu nên cô mới cư xử như thế.
- Ai lừa dối ai? Anh bảo em phải làm sao mới đúng? Em có lòng tự trọng
của em, nếu anh đã có vị hôn thê rồi thì em sẽ không dây dưa nữa. Chúng
ta đã chấm dứt rồi. À không, không phải là chấm dứt. Thậm chí nó chẳng
hề bắt đầu. Ngay từ đầu anh đã xem em như một trò hề rồi đúng không?
Tú Nhi vừa nói vừa khóc. Sau đó cô xoay người chạy đi, cô không đủ kiên
cường để nán lại thêm bất kì giây phút nào nữa. Sợ rằng nếu như cô ở đây thêm một chút nữa, cô sẽ không có đủ quyết đoán để chấm dứt chuyện này. Sợ rằng cô sẽ vì nhớ cậu mà xiêu lòng, mà trở thành một kẻ đáng khinh
thường, một kẻ xen vào chuyện tình cảm của người khác. Sợ rằng chẳng mấy chốc cô sẽ trở thành người thứ ba trong mối quan hệ giữa Nhất Thiên và
Mộng Thy. Khi đó cô sẽ chẳng dám nhìn mặt ai nữa.
Nhất Thiên vội vàng đuổi theo sau. Cậu không thể để cô cứ như vậy mà bỏ đi
được. Cậu còn phải giải thích, chuyện của hai người cần được cứu vãn.
Không bao lâu, Nhất Thiên liền đuổi kịp. Nhưng khi cậu vừa chạm đến tay cô thì liền bị hất ra.
- Em phải nghe anh giải thích. Cho anh hai tháng nữa thôi, không, một
tháng. Chỉ một tháng nữa anh sẽ cho em một câu trả lời xứng đáng. - Nhất Thiên nói mà như gào lên.
- Đừng nói
nữa, Edward. Em sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt anh. Còn anh tốt
nhất cũng đừng tìm em nữa. Đó là cách giải quyết tốt nhất cho chúng ta.
Tú Nhi không muốn nghe thêm bất kì lời nào nữa. Với cô, những gì đang diễn ra hằng ngày mới là sự thật rõ ràng nhất, một sự thật mà cô chẳng thể
nào phớt lờ hay tự mình lừa dối.
=====
BPN: Đây chắc là chap ngắn (và tệ) nhất từ trước đến giờ. Nhưng mà do phần
sau quá dài nên mình đành phải tách ra vậy :3 Dạo này mình lại bị mất
cảm hứng nên ra chap chậm (và viết hơi chuối chuối). Xin lỗi các bạn
nha. Đừng vì thế mà bỏ truyện mình mà :'( Hic :'(