Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt tâm tình say mê của mọi người, cũng
khiến Tô Khinh Lăng ngừng hát.
"Là con trai tôi" Tô Khinh Lăng nói với mọi người, sau đó bắt điện thoại.
"Con trai, con đến đâu rồi?... Trước cổng sao? Cứ lên thẳng trên đây đi, phòng 33 lầu ba"
Cúp điện thoại, cô chớp chớp mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
"Mọi người chờ chút, cậu bạn nhỏ đẹp trai sẽ xuất hiện ngay thôi"
"Thật mong nhìn thấy thằng bé!" Những diễn viên nữ cũng lên tiếng trêu ghẹo.
Mọi người lại ồn ào nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tô Khinh Lăng đứng lên, đi ra mở cửa.
"Con trai, đến hơi trễ đó"
Hạ Thiếu Lăng nhún vai. Hôm nay nó mặc một bộ tây phục nhỏ, thoạt nhìn chính là một thân sĩ (1) nhỏ bé anh tuấn.
(1) Thân sĩ: Người trí thức thời xưa.
"Mẹ ngược đãi trẻ con" Đã trễ thế này rồi mà còn gọi một đứa nhỏ như nó đến chỗ karaoke.
"Thằng nhóc quỷ, con hư là do mẹ sao?" Tô Khinh Lăng duỗi ngón tay gõ trán con trai.
"Chẳng lẽ không đúng?" Hạ Thiếu Lăng hỏi lại, sau đó dưới ngón tay tàn ác của mẹ mà chạy
về phía Hạ Tư Lạc "Cha, mẹ ngược đãi trẻ con..."
Lời nói của Hạ Thiếu Lăng khiến mọi người phì cười, mấy cô gái háo sắc đều mở to mắt
nhìn nó. Quả nhiên là một cậu bé đẹp trai, tay của bọn họ đột nhiên thật
ngứa... muốn đưa tay xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của nó. Thế nhưng khiến
bọn họ không ngờ nhất chính là phản ứng của anh Hạ đẹp trai.
Hạ Tư Lạc đưa tay ngăn con trai đang chạy về phía mình, mấp máy môi:
"Chúc mừng con bị ngược đãi"
Mọi người sửng sốt, sau đó phá lên cười.
"Ha ha ha..."
Chỉ mỗi Lãnh Thanh Thu là nhìn gia đình bọn họ một cách lạ lùng.
"Tư Lạc, anh thật có tiềm năng kể chuyện cười bằng gương mặt lạnh..." Một diễn viên nam nói.
"Đúng vậy..." Mọi người đồng thời gật đầu.
"Tư Lạc, mai mốt anh nên tìm một vai diễn bức tượng biết mỉm cười đi" Trần đạo diễn cũng cho rằng như vậy.
Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc nhìn nhau, rõ ràng hắn nói là sự thật, bọn họ sao lại nghĩ Hạ Tư Lạc đang chọc cười đây?
Hạ Thiếu Lăng cũng trợn mắt. Những người này bị cận hết rồi, con mắt nào nhìn thấy cha nó đang chọc cười?
"Khinh Lăng, con trai của chị thật sự rất đẹp trai nha" Sau khi mọi người cười xong, một cô gái 'háo sắc' rốt cuộc cũng nhịn không được mà đưa tay
nhéo khuôn mặt trắng nõn của Hạ Thiếu Lăng.
Khuôn mặt của Hạ
Thiếu Lăng nhất thời đỏ lên, nét mặt có chút tức giận. Lại có thể dám
nhéo nó sao? Nó là hoàng tử... à không, là thái tử. Nếu đây là Nam Diệu
quốc, nó nhất định sẽ kéo người phụ nữ này ra ngoài chém...
Tô Khinh Lăng liếc mắt nhìn con trai, cô sợ con trai vì cảm thấy khó chịu mà một cước đạp ngã cô diễn viên kia.
Hạ Thiếu Lăng bị 'móng vuốt sói' của cô diễn viên kia chạm vào, nếu không nhìn thấy mẹ
nháy mắt ra hiệu thì nó thật muốn dùng chân đẩy 'móng vuốt sói' kia ra. Tuy nhiên một chút nữa, thế nào nó cũng phải báo thù.
"Mọi người đang hát sao? Con làm trọng tài nhé?" Giở ra vẻ mặt vô hại, Hạ Thiếu Lăng nói.
"Oa, thật đáng yêu! Khinh Lăng, em ghen tị với chị chết mất thôi!" Nhìn thấy biểu tình đó của Hạ Thiếu Lăng, một cô nàng háo sắc khác liền hô to.
"Đúng vậy, em cũng muốn có một đứa con trai như vậy"
"..."
Tô Khinh Lăng trừng to hai mắt, nói:
"Nếu mấy người muốn thì tôi tặng đó" Chỉ cần bọn họ không hối hận. Chỉ mỗi
cô biết đứa con trai trời đánh này ác ma như thế nào, chỉ sợ một lát nữa bọn họ sẽ phải tận mắt nhìn thấy thiên sứ hóa thân thành ác quỷ cho
xem.
"Thật sao?" Mọi người cũng nghĩ rằng cô nói đùa, cho nên cũng hùa theo.
Tô Khinh Lăng nhún vai.
"Mẹ đang quang minh chính đại vứt bỏ con trai sao?" Hạ Thiếu Lăng lại chen vào một câu.
"Rồi sao? Con có thể oán hận mẹ nha!" Tô Khinh Lăng liếc con trai một cái.
Hạ Thiếu Lăng bĩu môi, không dám nói oán hận.
Từ lúc Hạ Thiếu Lăng xuất hiện, Lãnh Thanh Thu một mực quan sát đại chiến
của gia đình họ. Đúng vậy, đứa bé này thật sự rất điển trai. Các nét
trên khuôn mặt chẳng những kế thừa từ Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng, mà
con rất thông minh. Thế nhưng với cách thức mà Tô Khinh Lăng đối đãi với Hạ Thiếu Lăng, cô ta nhìn không thuận mắt. Nếu cô ta là mẹ của thằng bé này, cô ta nhất định sẽ đối đãi với con trai theo kiểu 'nâng trong tay
sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan'.
"Cô Tô, tâm hồn của trẻ con rất yếu ớt" Luôn luôn im lặng, cô ta lại đột nhiên nói ra một câu.
Chẳng những khiến mọi người xung quanh kinh ngạc mà cả nhà Tô Khinh Lăng cũng phải
chú ý đến cô ta.
"Dì xinh đẹp thật tốt!" Nhìn thấy Lãnh Thanh Thu ra mặt giúp mình, Hạ Thiếu Lăng lập tức nịnh nọt.
Lãnh Thanh Thu cười khẽ, biểu tình lạnh nhạt nhất thời sinh động hơn.
Tô Khinh Lăng bĩu môi. Lãnh Thanh Thu này muốn làm cái quỷ gì đây? Tâm hồn trẻ con rất yếu ớt? Trẻ con thời bây giờ còn không biết tinh quái bao
nhiêu đâu. Người khác không nói, mỗi con trai cô thôi thì chính là nít
quỷ. Tuy nhiên cô cũng chỉ mỉm cười, đáp lại:
"Cô Lãnh nghĩ rằng cách thức tôi dạy con trai tôi sai ở chỗ nào sao?"
Nếu như là người khác thì có lẽ sẽ nói lảng nói tránh, nhưng Lãnh Thanh Thu chỉ cứng rắn gật đầu, cho thấy thái độ thẳng thắng của cô ta.
"Tôi nghĩ rằng cô Tô nên dùng cách thức dịu dàng hơn một chút"
Những người khác nghe thấy Lãnh Thanh Thu nói như vậy, nhất thời cảm thấy có
chút xấu hổ. Một đám người mở to hai mắt nhìn cô ta cùng Tô Khinh Lăng.
"A? Cô Lãnh đã kết hôn chưa?" Tô Khinh Lăng hỏi.
"Chưa" Lãnh Thanh Thu lắc lắc đầu.
"Vậy chắc cũng chưa có con đúng không?" Tô Khinh Lăng lại hỏi.
"Đương nhiên" Trên mặt Lãnh Thanh Thu đã có chút không vui.
"Cô chưa kết hôn lại không có con cái, làm sao cô biết dạy con là phải như thế nào?" Tô