Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc trở về Nam Diệu, kể lại chi tiết câu chuyện cho mọi người.
Tất cả mọi người đều mừng rỡ khen hay, chuyện này xem ra cũng không còn ai phải ưu
thương nữa.
Đợi đến đêm trăng tròn, cả nhà Tô Diệu Đức chuẩn bị mọi thứ.
Sân viện Nhàn vương phủ đều cho toàn bộ gia nhân đi nghỉ ngơi để tránh cho chuyện này
càng thêm quỷ dị. Cả sân chỉ còn lại Tô Cẩm Châu, lão vương phi, Từ Khiết Nhi, cả nhà Tô
Khinh Lăng, cùng vài sư huynh cùng sư đệ của nàng.
Ánh trăng sáng tỏ như ngọc treo giữa màn đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bao
phủ cả mặt đất.
Nhánh cây lay động, hương hoa lan tỏa say đắm lòng người.
Đây là một buổi tối cực đẹp, nhưng lại là đêm phải chia tay.
Bạch Linh Lung kéo Tô Diệu Đức, Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần vẫy vẫy tay với mọi
người.
"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc chúng tôi trong thời gian qua, chúng tôi nhất định sẽ rất nhớ
mọi người"
"Cha mẹ, hai người phải tự chăm sóc chính mình, khi nào con khỏe lại sẽ về thăm mọi
người" Tô Khinh Lăng vốn định trở về cùng cha mẹ một thời gian rồi quay về thăm cổ đại,
không ngờ lại phát hiện ra mình đã mang thai. Vì không muốn mạo hiểm xuyên đến xuyên đi
cho nên đành phải chờ cái thai an ổn một thời gian.
"Con cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình, còn có cháu ngoại của cha nữa" Tô Diệu Đức căn
dặn.
"Đại tỷ, Lăng nhi nhờ tỷ chăm sóc" Bạch Linh Lung nói với lão vương phi.
"Yên tâm, ta sẽ lo mọi chuyện" Lão vương phi trấn an bọn họ.
"Cha mẹ xin yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Lăng nhi" Hạ Tư Lạc cũng cam đoan.
"Được, vậy là tốt rồi!"
Mọi người lại chào tạm biệt nhau, cho đến khi một tia sáng chiếu rọi trên người cả nhà họ
Tô, nháy mắt liền chuẩn bị biến mất.
"Cậu lớn, cậu nhỏ, hai người nhớ phải tìm cho con hai người mợ xinh xắn đó, đừng để cho
em trai cùng em gái sau khi sinh ra không xinh đẹp bằng con" Hạ Thiếu Lăng đột nhiên quát
lên với Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần.
Mọi người sửng sốt, sau đó lại phá lên cười.
"Thằng nhóc kia, con cứ yên tâm, mợ tương lai của con nhất định sẽ rất xinh đẹp" Tô Mặc
Thần cũng hô to với cháu ngoại, nhưng hốc mắt lại đỏ lên. Rất luyến tiếc, mặc dù biết còn có
thể gặp lại nhau nhưng làm sao có thể buông tay em gái cùng cháu ngoại mình yêu thương
nhất chứ?
Ánh sáng càng lúc càng chói mắt, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn bọn họ.
Mọi người ở lại nhắm mắt, sau khi mở ra đã không còn nhìn thấy bọn họ nữa.
"Thật sự là thần kỳ, nếu lão phu không tận mắt nhìn thấy thì nhất định sẽ không tin" Tô Cẩm
Châu nhìn nơi cả nhà họ Tô biến mất, trầm ngâm nói.
Đám người Triển Lệnh Dương cũng gật gật đầu. Thế giới to lớn, còn rất nhiều thứ quái lạ.
Hai tháng sau, Triển Lệnh Dương chính thức thành thân với Từ Khiết Nhi.
Từ Khiết Nhi mặc giá y, nước mắt lưng tròng từ biệt lão vương phi cùng cả nhà Tô Khinh
Lăng. Nàng ngồi vào kiệu hoa, lên đường tiến vào thế giới có Triển Lệnh Dương, bắt đầu
cuộc sống hạnh phúc của nàng.
Hơn chín tháng sau, Tô Khinh Lăng hạ sinh đứa con thứ hai, là một tiểu nữ tử đáng yêu, tên
là Hạ Sơ Họa, tên được trích ra từ 'Nhân sinh sơ kiến làm sao như bức họa bi thương?'.
Mọi người đều cực kỳ vui vẻ khi lần này là một tiểu nữ tử xinh đẹp, nhưng cũng âm thầm
suy đoán sẽ không phải là một vị quận chúa kiêu ngạo tùy hứng nữa chứ? Đương nhiên có
phải hay không thì cũng phải chờ đến lúc Hạ Sơ Họa lớn lên mới biết được.
Thời gian trôi qua nhanh như ngựa phi nước đại.
Tô Long Ngạo cùng lão vương phi tổ chức tiệc thôi nôi tròn một tháng tuổi của tiểu quận
chúa Hạ Sơ Họa vô cùng long trọng. Chẳng những văn võ bá quan Nam Diệu quốc mà ngay
cả hoàng đế cùng Tể tướng Bắc Phượng cũng có mặt. Nhất thời, Hạ Sơ Họa nhanh chóng trở
thành tiểu quận chúa được sủng ái nhất hai quốc gia.
Quả nhiên lúc gần kết thúc yến hội đã xảy ra một sự kiện, hoàng đế Nam Diệu cùng Bắc
Phượng đều tranh nhau tứ phong phong hào cho tiểu quận chúa Hạ Sơ Họa. Cuối cùng, cả
hai vị hoàng đế đều không ai nhường ai, kết quả lại càng ngoài dự đoán của mọi người.
Hoàng đế Nam Diệu phong Hạ Sơ Họa thành Nhạc An công chúa, ngụ ý: vui vẻ, bình an.
Hoàng đế Bắc Phượng phong Hạ Sơ Họa thành Phượng Tường công chúa, ngụ ý: may mắn,
đế vương (1).
(1) Ðời xưa bảo chim Phượng Hoàng mang điềm đế vương. Con đực gọi là Phượng, con cái
gọi là Hoàng. Anh hoàng đế Bắc Phượng luôn không muốn trở thành hoàng đế, cho nên
phong danh công chúa này cho Hạ Sơ Họa với ý muốn cô bé trở về làm nữ vương hoặc thì
“cha sóc nhỏ” về thay anh ấy làm hoàng đế.
Tóm lại, Hạ Sơ Họa là công chúa đầu tiên được hoàng đế hai nước đồng thời phong vị, sau
này sẽ không còn ai dám trêu chọc vị công chúa này nữa. Những người khác xung quanh đều
nhận ra, Hạ Sơ Họa sau này nhất định sẽ càng "trâu bò" hơn cả mẫu thân của mình nữa.
Yến hội tiếp tục ăn uống ca hát say sưa, ai cũng không phát hiện phu thê Tô Khinh Lăng đã
dẫn theo nhi tử cùng nữ nhi của mình rời khỏi hoàng cung.
Bọn họ định đi đâu sao?
Vô nghĩa! Hạ Sơ Họa đã một tuổi rồi, đương nhiên cũng không thể thiếu lời chúc phúc từ
ông bà ngoại ở thế giới kia chứ, huống chi nghe nói hai người cậu đã tìm được mợ cho lũ nhỏ
rồi.
Hậu viện Nhàn vương phủ, một tia sáng bao phủ lấy bốn người, nhanh chóng biến mất.
Hoàn chính văn