Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 3: Chương 3: Lập kế hoạch báo thù.






Mộ Dung Khanh giận đến can đảm, giẫm thêm vài dấu chân lên quanh thân Hạ Hầu Dịch, lúc này mới vừa lòng xoay người rời đi.

Nửa canh giờ sau, hai nhóm người cưỡi ngựa đồng thời tới. Không phải ai ngoài ám vệ của Hạ Hầu Dịch, cùng đến cư nhiên là người của Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử một thân tán hoa cẩm bào, bên hông cột một đai lưng màu xanh tường vân văn cẩm, khuôn mặt trắng nõn, khí chất nho nhã. Ngồi thẳng trên lưng ngựa, tầm mắt từ từ nhìn xuống Hạ Hầu Dịch cách đó không xa đang được ám vệ vây quanh, khóe môi giương lên không thể áp chế được ý cười.

Truyện cười, đây chính là truyện cười nhất thiên hạ.

Đường đường Cửu hoàng tử cư nhiên bị người lột hết y phục, còn bị giẫm đầy dấu chân lên người, cực kỳ tức cười.

Càng làm cho người ta thấy tức cười là, dựa theo dấu chân cho thấy người động thủ chính là một nữ tử.

Hạ Hầu Dịch diễn nữ làm vui, nay lại bại trong tay một nữ tử, sao không làm cho người ta thấy buồn cười được.

Mà người làm ra hết thảy trò khôi hài này lại dĩ nhiên lấy tiền trên người của Hạ Hầu Dịch, lặng lẽ về tướng quân phủ.

Vừa mới bước vào sân, một tiểu nha đầu mặc lục y nhào tới trước mặt, "Đại tiểu thư người không sao chứ?"

"Lục Tâm, ta không sao, đi vào rồi nói." Mộ Dung Khang làm sao không biết trong viện đều là cơ sở ngầm, bắt lấy tay Lục Tâm liền bước nhanh vào phòng chính.

Sau khi vào phòng, Mộ Dung Khanh rất nhanh cởi áo khoác, phân phó Lục Tâm, "Múc nước, ta muốn tắm rửa."

"Vâng, tiểu thư." ngay cả Lục Tâm đầy bụng nghi vấn, nhưng thấy tình huống Mộ Dung Khanh không tốt nên chỉ có thể tạm thời nuốt lời định nói vào, xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị hêt thảy.

Một lát sau, Mộ Dung Khanh liền nằm trong bồn tắm, im lặng tắm rửa.

Nhưng kì thật, suy nghĩ của nàng tung bay, làm sao mà không im lặng được?

Nàng suy nghĩ tình hình sau này, nghĩ sau này mình nên đi con đường nào.

Kiếp trước, không bao lâu nàng liền gả vào phủ Tam hoàng tử, không quá hai năm nàng chết do cuộc đấu tranh thủ tình cảm của nữ nhân ở hậu viện. Bài học một đời, nàng như thế nào nguyện đi con đường cũ.

Nhất định phải báo thù, chính là báo thù làm như thế nào? Nàng là một nữ nhân, tóm lại phải lập gia đình, tìm một chỗ an tâm.

Nhưng rốt cuộc nàng phải gả vào chỗ nào?

Mộ Dung Khanh đưa tay vuốt mi tâm, coi thử thân phận đích nữ của phủ tướng quân, có khả năng lựa chọn không nhiều lắm. Hoang thân quốc thích, không nhiều như thế.

Đương kim Thánh thượng có chín người con, nay còn tồn tại bảy người.

Xét thân phận có thể chọn ra bốn người, Thái tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử, Cửu hoàng tử.

Trong mấy người này, có cơ hội tranh đại vị chính là Tam hoàng tử cùng Cửu hoành tử. Đừng nhìn Cửu hoàng tử cả ngày diễn nữ làm vui, nhưng lại được hoàng thượng sủng ái nhất. Hắn chính là một đối thủ mạnh đối với Tam hoàng tử cùng Thái tử.

Kiếp trước lúc nàng sắp chết, tranh đoạt đại vị còn chưa hiểu. Nhưng Cửu hoang tử trên đường đi giúp nạn thiên tai gặp chuyện bỏ mình, về phần kết quả tranh đoạt đại vị như thế nào, nàng không hiểu biết.

Thật muốn nàng lựa chọn, nàng thiên hướng lựa chọn Cửu hoàng tử. Nàng chiếm giữ trọng sinh tiên cơ, chưa chắc không thể xoay chuyển thiên cơ thay đổi vận mệnh hắn khỏi cái chết.

Sở dĩ lựa chọn hắn, cũng không phải bởi vì hắn có năng lực tranh đoạt đại vị. Đơn giản là hậu viện của hắn tuy rằng nhiều nữ tử nhưng rất nhiều năm chưa có người nào chết, nghe đồn hắn đã từng hạ lệnh, ai dám ở phía sau hậu viện sinh sự, lôi ra ngoài chặt cho chó ăn.

Không biết hắn dùng thủ đoạn gì, chỉ biết hậu viện phủ Cửu hoàng tử không người nào dám sinh sự.

Đây đối với nàng là điều quan trọng nhất, có thể có một chỗ an tâm để sống, không có lựa chọn nào tốt hơn.

Chính là, nàng nghĩ đến chuyện đã phát sinh hôm nay, không khỏi liền cau mi, thầm nghĩ, tên khốn kia hẳn là không nhận ra nàng đi.

"Mặc kệ." Nàng vỗ một cái vào mặt nước. Nay, nàng cũng không còn lựa chọn nào tốt, thời gian cũng không chờ người, huống chi, nàng cũng không muốn người hại nàng có thời gian yên bình quá dài.

"Lục Tâm, thay quần áo." Mộ Dung Khanh kêu người.

Lục Tâm chạy tiến vào, hầu hạ Mộ Dung khanh thay y phục.

"Đại tiểu thư, trong phủ xảy ra chuyện, người xem?"

"Có phải hay không đều tìm ta, cho rằng ta bị cường bạo bắt đi, không rõ tung tích, thậm chí tánh mạng cũng gặp nguy hiểm?" Mộ Dung Khanh châm chọc giơ lên khóe môi.

"Lục Tâm rất kinh ngạc, không nghĩ tới Mộ Dung Khanh cái gì cũng biết. Ngày hôm nay vừa vặn nàng không cùng Mộ Dung Khanh xuất môn, mới xảy ra việc này. Trời mới biết lúc nàng nhận được tin tức đã lo sợ đến mức nào.

"Tiểu thư....." Động tác dưới tay dừng một chút, hốc mắt Lục Tâm liền bắt đầu phiếm hồng. "Lúc phu nhân lâm chung đã dặn dò Lục Tâm nhất định phải chăm sóc tốt cho tiểu thư, Lục Tâm không thể làm được."

"Tốt lắm, không sao rồi, việc này với ngươi không có quan hệ gì." Mộ Dung Khanh thu thập thỏa đáng, ngồi xuống trước gương trang điểm, "Văn chương hâu hạ."

"Dạ, tiểu thư." Lục Tâm cảm thấy lần này Mộ Dung Khanh trở về có chút biến hóa, bất quá, cụ thể là cái gì nàng cũng không thể nói rõ được.

Giấy và bút mực được đưa lên, lúc Mộ Dung Khanh cầm bút mới nghĩ đến mình cũng chỉ nhận thức vài cái. Vắt hêt óc suy nghĩ nửa ngày, mới cúi đầu chấp bút, nghuệch ngoạc viết vài chữ.

"Đưa đến phủ Cửu hoang tử, nhớ rõ né tránh người, không thể để cho có người biết thân phận của ngươi."

"vâng, tiểu thư. Chính là, tiểu thư, người như thế nào cùng Cửu hoang tử...." Lục Tâm câm thư, trong lòng bất an. Cửu hoang tử, bình thường có nữ nhan nào dám tiếp xúc.

Mộ Dung Khanh cười lạnh một tiếng, không phải Cửu hoàng tử chả lẽ là Tam hoàng tử, tâm lý nàng không thích loại nam nhân mặt ngoài nho nhã nội tâm ngoan độc.

Kiếp trước, hắn biết rõ nàng bị vây bởi cái hoàn cảnh gì nhưng lại vẫn trơ mắt nhìn nàng bị người hại chết, bất quá chính là do quyền thế của tướng quân phủ cùng nhà mẹ đẻ của đại phu nhân.

Mà nàng đâu, bất quá đại tiểu thư tướng quân phủ không có tên tuổi, nói gỉ đến chuyện trợ lực.

Hết thảy tất cả, hắn tránh không thoát được quan hệ.

Việc lặp lại một lần, vì sao không chọn lại.

Ngắn gọn đem chuyện đã phát sinh hôm nay kể loại một lần, Lục Tâm tức giận dạt dào, nghiến răng nghiến lợi, "Tâm đại phu nhân thật ác độc, đại tiểu thư vẫn chưa hại qua các nàng, tai sao lại đối với người sử dụng tâm kế. Danh tiết nữ nhân quan trọng cỡ nào, các nàng làm sao có thể? Đại tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Mộ Dung Khanh vẫy tay, "Vì phú quý ngập trời, chính là một tiểu nha đầu không có mẫu thân có gì quan trọng. Đi thôi, đi theo ta qua bên lão phu nhân một chuyến."

Vở kịch bắt đầu, như thế nào lại thiếu nhân vật chính là nàng.

Sau một nén nhang, Mộ Dung Khanh dẫn Lục Tâm đến nơi ở của đại phu nhân. Còn chưa có vào cửa liền nghe được bên trong truyền đến tiếng hô giận dữ của lão phu nhân.

"Vô liêm sỉ, nhiều người như vậy lại không tìm được một tiểu nha đầu? Đại phu nhân, nếu Khanh nhi xảy ra chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi."

Trong lòng Mộ Dung Khanh ấm áp, trong nhà vẫn có người thật lòng yêu thương nàng, kiếp trước mình chết, không biết lão phu nhân khổ sở cỡ nào.

Kiếp này, chính mình sẽ không làm cho nàng thương tâm.

"Tổ mẫu, người lám sao vậy, ầm ĩ, chẳng lẽ trong phủ có cường bạo, trộm trang sức người thích sao?" Mộ Dung Khanh cười yếu ớt đến xinh đẹp, thong thả bước vào, nhưng tầm mắt sắc bén lại dừng ở trên người hai mẹ con đại phu nhân bên cạnh lão phu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.