Vân Yên mang theo Tiểu Thanh vừa đi đến cửa cung đã bị
thị vệ canh giữ ở đó ngăn cản : “Thực xin lỗi ! Vương đã căn dặn, nương
nương không được phép xuất cung.”
“Ta đã biết.” Vân Yên ngẩn người ra, sau đó nói.
Thì ra, hắn đã sớm biết mình muốn làm gì, nàng nháy mắt với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lập tức hiểu, nói ngay : “Nương nương
hồi cung nghỉ ngơi ! Nô tì thay người đi mua bánh quy xốp người thích.”
“Được! Ngươi đi nhanh về nhanh.” Vân Yên phân
phó. Các nàng làm chủ tớ nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể
phối hợp ăn ý.
“Nô tì tuân mệnh !” Tiểu Thanh đi một mình ra
khỏi cung, thị vệ cũng không ngăn cản, bởi Vương chỉ căn dặn bọn họ không cho
nương nương xuất cung.
Vân Yên thong thả cất bước trở về. Đột nhiên, một cung
nữ đi từ hướng ngược lại bưng chậu nước lập tức va vào nàng. Nước theo đó rót
từ trên đầu nàng xuống.
“Nương nương tha mạng! Nô tì không phải cố
ý.” Cung nữ hoảng sợ quỳ xuống, dập đầu xin tha thứ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Vân Yên vốn muốn trách cứ nàng vài câu nhưng nhìn dáng
vẻ nàng sợ hãi như vậy, cũng không nhẫn tâm. Huống chi, là nàng vô tình va vào
mình, liền ra lệnh: “Đứng lên đi ! Lần sau cẩn thận một chút !”
Cái gì? Nương nương cho mình đứng lên, không trừng
phạt mình sao? Cung nữ ngơ ngác quỳ tại chỗ nhìn nàng, tất nhiên không tin nàng
lại rộng lượng như vậy mà buông tha cho mình. Cho dù không trừng phạt cũng nên
quở trách vài câu nhưng nàng rõ ràng một câu cũng không nói.
“Còn không đứng lên? Muốn ta trừng phạt sao
?” Vân Yên cố ý hù dọa nàng.
“Nô tì tạ ơn nương nương! Cám ơn nương nương!” Cung
nữ vội vàng dập đầu, cúi đầu đứng dậy đầy vẻ biết lỗi cùng bất an.
Nhưng Vân Yên cũng không để ý đến quần áo mình đã ướt
đẫm.
“Nương nương, nô tì giúp người lau khô!” Cung nữ
bước lại, muốn giúp nàng.
“Không cần! Có lau cũng vô dụng thôi. Ta trở về đổi
quần áo thì tốt rồi. Ngươi đang vội cứ đi đi.” Vân Yên nói. Cả người đã
ướt hơn phân nửa, làm sao mà lau khô?
“Nô tì cáo lui!” Cung nữ bưng chậu nước quay đầu
lại liếc nàng một cái, vội vàng đi khỏi.
Lệ phi một thân ung dung trang điểm mĩ lệ, cùng cung
nữ theo hầu đứng một bên nhìn nàng chật vật, khóe môi mang theo tươi cười đắc
ý, lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Muội muội làm sao vậy? Ai làm cho ra nông nổi
này ?”
Vân Yên nhìn nàng một cái, thản nhiên nói
: “Không có gì. Là một cung nữ không cẩn thận đụng phải thôi.”
“Vậy sao? Sao muội muội lại không may như vậy? Là tên
nô tài nào không có mắt nói cho tỷ tỷ biết, để ta giáo huấn nó một
chút.” Lệ phi nói, khuôn mặt rõ ràng mang theo vẻ tươi cười.
“Muội muội tạ ơn tỷ tỷ trước. Có điều, không cần làm
thế. Cung nữ ấy chỉ là không cẩn thận.” Vân Yên đương nhiên nhìn ra vẻ đắc
ý của nàng, nói thêm: “Muội còn phải cảm tạ nàng. Muội vốn muốn đi gặp
Vương, bộ quần áo này không phải thực vừa lòng, nhưng bộ quần áo này lại không
vừa lòng lắm, muốn thay một bộ quần áo khác, mà lại không muốn mất công trở về.
Bây giờ vừa khéo, không muốn cũng phải trở về đổi.” Người không phạm ta,
ta không phạm người nhưng nếu phạm ta, ta tất nhiên đáp lễ, đây là nguyên tắc
của nàng.
Sắc mặt Lệ phi quả nhiên trở nên âm lãnh, khóe môi vẫn
là nụ cười dối trá: “Muội muội thật có lòng. Tỷ tỷ hy vọng sau này muội
cũng có thể đem chuyện xấu đều biến thành chuyện tốt như thế.”
“Tỷ tỷ nói xem. Mọi người đều nói phong thủy thay đổi
luân phiên, tỷ tỷ cũng nên cẩn thận. Nói không chừng ngày mai liền tới phiên tỷ
tỷ đó. Hi vọng tỷ tỷ cũng có thể thản nhiên đối mặt.” Vân Yên không lộ
chút dấu vết châm chọc nàng.