Bạo Vương Liệt Phi

Chương 68: Q.2 - Chương 68




Không cần chọc giận

“Nương nương, người đang làm cái gì? Mau đưa cho nô tỳ đi.” Tử Liên mở cửa ra, bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ hãi đến nỗi đánh rơi chậu nước rửa mặt xuống đất, tiến về phía trước đoạt lấy thanh chủy thủ trong tay nàng.

“Tử Liên, ngươi buông ra, để cho ta chết đi, ta sống thật mệt mỏi.” Vân Yên muốn vùng ra khỏi nàng.

“Nương nương, người đừng làm như vậy, chết cách mấy cũng không tốt bằng còn sống, người hãy xem, ngay cả một tên ăn mày trong thành cũng đều muốn sống, huống chi là nương nương.” Tử Liên cố sức đoạt lấy thanh chủy thủ trong tay nàng.

“Không hiểu, ngươi không hiểu.” Vân Yên khóc, không phải người ta chỉ cần ăn no, không đói bụng, là hạnh phúc.

“Nương nương, nô tỳ không hiểu, nhưng nô tỳ biết, chết không bằng còn sống.” Tử Liên dìu nàng ngồi vào giường, lấy ra quần áo sạch sẽ thay cho nàng.

Vân Yên thẫn thờ để cho Tử Liên giúp mình mặc quần áo, đột nhiên nhớ tới lời mà cha vẫn thường xuyên nói với mình ‘Yên nhi, con có thể sống thì cha cũng không còn cầu xin gì hơn nữa’, nàng không thể chết được, ít nhất nàng không thể tự mình chấm dứt sinh mạng của chính mình, bởi vì sinh mạng này là do cha đã dốc hết tâm huyết cả đời để cứu trở về.

“Nương nương, tuy là Vương hơi thô bạo một chút, nhưng nương nương có thể được Vương sủng ái chính là một sự ban ơn to lớn rồi, hoàng cung này có rất nhiều nương nương mà ngay cả đến mặt Vương cũng chưa từng gặp qua.” Tử Liên nhìn thấy quần áo hỗn độn trong phòng, biết nương nương hẳn là ủy khuất, cho nên lúc này mới mở miệng an ủi, khuyên giải.

“Ta đã biết, vừa rồi là ta đã quá kích động.” Giờ phút này Vân Yên đã tỉnh táo lại.

“Nương nương suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Tử Liên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: “Bây giờ nô tỳ đi lấy nước cho nương nương rửa mặt nhé.”

“Đi đi.” Vân Yên gật gật đầu, nhìn chung quanh căn phòng một chút, bây giờ mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nàng chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống như thế này, Vân La chuẩn bị cho mình độc dược, sao bỗng dưng lại biến thành xuân dược,chẳng lẽ là do vội vàng nên Vân La đã lấy nhầm, nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu, sự thật đã rành rành trước mắt rồi, nàng hoàn toàn không thể thay đổi được gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tử Liên nhanh chóng đem nước rửa mặt sạch sẽ vào cho nàng, sau đó mới bắt đầu sắp xếp lại phòng.

Lúc Vân Yên vừa rửa mặt xong thì nàng cũng đã thu dọn căn phòng lại gọn gàng, bước tới phía trước nói: “Nương nương, nô tỳ giúp người chải đầu.”

“Ừ.” Vân Yên ngồi phía trước gương đồng, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mình, làn môi mỏng đều sưng đỏ, nàng đã không nhớ rõ là do mình cắn hay là do hắn cắn.

“Nương nương, vậy là tốt rồi. Sau này Vương nhất định sẽ rất sủng ái người.” Tử Liên vừa giúp nàng chải đầu vừa nói.

Vân Yên chỉ im lặng, trầm tĩnh, trong lòng tự hỏi, sự thật đã chứng minh nàng không thể giết được một trong hai người bọn họ, nhưng nàng lại càng không thể làm như lời Hắc Ưng nói, khiến cho hắn yêu thương nàng, chẳng lẽ nàng nhất định phải nhận hết tra tấn cùng vũ nhục của hắn sao? Nàng thật không cam tâm.

“Nương nương…..Nương nương…..” Tử Liên thấy nàng ngồi thẫn thờ, thì kêu to bên tai nàng.

“Hả, cái gì?” Vân Yên lập tức khôi phục lại tinh thần.

“Nương nương đang suy nghĩ cái gì mà tập trung tinh thần quá vậy?” Tử Liên hỏi.

“Không có gì. À, đúng rồi, ngươi vừa nói gì với ta vậy?” Vân Yên nói sang chuyện khác.

“Nô tỳ muốn hỏi nương nương xem nương nương có thích kiểu tóc này hay không?” Tử Liên nói, nàng đã chải và bới tóc xong rồi

“Thích.” Nhìn thấy mái tóc màu đen được bới lên cao ngất, Vân Yên hài lòng gật đầu.

“Nương nương thích là tốt rồi, bây giờ nô tỷ đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho nương nương.” Tử Liên nói xong liền chạy ra ngoài.

Vân Yên vẫn ngồi tại chỗ cũ, nàng hoàn toàn không biết sự việc còn có thể biến thành thế nào nữa, rốt cuộc nàng nên làm cái gì bây giờ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới, sống chết cũng không thể do mình quyết định.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nương nương, bữa sáng đã đến rồi đây.” Tử Liên bước vào phòng, trên mặt cũng không vui vẻ.

“Sao lại không vui vậy? Nói cho ta nghe xem.” Vân Yên hỏi, khi nhìn thấy bộ dáng không vui của nàng, không phải vừa rồi tâm trạng còn tốt lắm sao?

“Nương nương, nô tỳ không có việc gì.” Tuy rằng Tử Liên nói như vậy, nhưng môi lại cong lên.

“Không có việc gì mà miệng có thể buộc được dây thừng à? Nói đi, thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Vân Yên lấy tay chỉ chỉ cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

“Nương nương…..” Tử Liên làm nũng nói, lúc này mới tủi thân: “Nô tỳ và Hồng nhi cùng nhau tiến cung, xưa nay tình cảm vẫn tốt lắm, nhưng không biết tại sao mấy ngày nay nàng ấy không thèm nhìn nô tỳ, vừa rồi chạm mặt nàng, nô tỳ nói chuyện với nàng mà nàng cũng không đáp lại.”

“Thì ra là vậy.” Vân Yên suy nghĩ một chút: “Có phải giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì khiến cho nàng hiểu lầm ngươi không?”

“Không có, chúng nô tỳ đều rất tốt.” Tử Liên suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra là đã xảy ra chuyện gì.

“Ngươi rất quan tâm nàng phải không?” Vân Yên lại hỏi.

“Vâng. Nàng là bạn tốt của nô tỳ.” Tử Liên gật gật đầu, đôi mắt ửng đỏ.

“Vậy trực tiếp đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng, chỉ có hiểu được nguyên nhân thì ngươi mới biết đã xảy ra chuyện gì, rồi mới có thể tìm ra biện pháp giải quyết.” Vân Yên nói.

Đi tìm nàng? Tử Liên nhìn nàng, nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa “Vậy bây giờ nô tỳ đi tìm nàng để hỏi rõ mọi chuyện.”

Thật ra Long Hạo Thiên và Hắc Ưng có cừu hận gì? Tại sao hắn lại hận mình? Chính mình có thể hạ độc hắn được hay không?

Nhưng nàng nên làm thế nào để điều tra? Long Hạo Thiên chắc chắn sẽ không nói cho mình biết, như vậy thì chỉ có thể điều tra từ trên người Hắc Ưng. Cái còi, đúng rồi. Hắn đã đưa cho mình cái còi, tìm mãi cũng không thấy nó đâu, có lẽ nàng đã sơ ý đánh mất. Quên đi, chắc chắn hắn sẽ còn đến nữa, tới lúc đó nói sau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vân Yên im lặng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, liền thấy vẻ mặt hoang mang rối loạn của Tử Liên từ ngoài chạy vào “Nương nương, có chuyện lớn, không xong rồi.”

“Xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?” Vân Yên buông quyển sách trên tay, nhìn nàng hỏi.

“Nương nương, nô tỳ nghe Tiểu Thuận Tử công công nói, hôm nay tâm trạng của Vương không được tốt, nếu Vương tới đây, nương nương nhất định phải nhẫn nhịn, cái gì cũng không cần nói, ngàn vạn lần đừng chọc giận Vương.” Vẻ mặt Tử Liên khẩn trương căn dặn.

Tại sao hắn lại phát giận? Vân Yên nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, sự tình chắc chắn là rất nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.