“Chuyện này cũng không thể thuận theo ngươi được, e là về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt, từ từ suy nghĩ lại những gì ta vừa nói với ngươi.” Hắc Ưng nói xong thân mình liền rời đi, ngay cả bóng dáng cũng đều không thấy.
Vân Yên chỉ lắc đầu cười nhạt, làm cho hắn yêu mình, làm sao có thể đây? Chỉ cần hắn không nhằm vào mình là được rồi, như vậy nàng đã cảm thấy thỏa mãn. Nàng giật mình, chẳng lẽ hắn như vậy là bởi vi nữ nhân sao? Thật ra là nữ nhân nào có thể làm cho một người trở nên như thế? Nàng cảm thấy thật tò mò.
Sau khi nằm trong chăn, nàng mới phát hiện tay của mình không biết từ khi nào thì đã cử động được, cười nhạo chính mình một chút, mình đúng thật là khờ, nếu không thể cử động thì làm sao đâm Hắc Ưng bị thương được, có lẽ dược đã sớm phát huy tác dụng, chỉ là không biết hắn đem tới linh đan diệu dược gì mà đầu lưỡi của mình cũng hoàn toàn không còn đau đớn nữa. Nghĩ đến chuyện bản thân đâm hắn bị thương, hóa ra lúc con người ta nóng nảy thì chuyện gì cũng làm được.
Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, phiền não ngồi trong thư phòng, đôi mắt nhíu lại, nhớ đến câu nói của nàng “Nếu ta thật sự là nữ nhân của hắn thì tại sao hắn lại bỏ mặc ta ở đây.”
Đột nhiên nghe được trong phòng vang lên một tiếng động rất nhỏ, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương, lạnh giọng nói: “Nếu đã đến thì lăn xuống đây, lén la lén lút không phải là tác phong của Hắc Ưng ngươi.”
“Trên đời này cũng chỉ có ngươi hiểu ta nhất.” Hắc Ưng lập tức không tiếng động đứng trước mặt hắn, sau đó ngồi vào bàn uống ly trà.
“Vù.” Nhìn thấy hắn, Long Hạo Thiên không nói câu nào liền rút kiếm đâm về phía ngực hắn.
Hắc Ưng ngồi ở trên ghế, tay cầm ly trà đột nhiên ném về phía trán hắn.
Long Hạo Thiên hơi hơi nghiêng người né tránh, làm cho ly trà bay vào tường vỡ nát, vừa trấn tĩnh đã thấy hắn bay ra khỏi ghế.
Chính mình đâm kiếm vào ngực hắn cũng là lúc kiếm của hắn chĩa về phía ngực mình, hai người đối đầu chỉ cần dùng một chút sức thì kết quả cả hai sẽ cùng chết.
“Vương, có chuyện gì?” Nghe trong phòng có tiếng động, thái giám ở bên ngoài hỏi.
“Không có chuyện gì, các ngươi lui xuống hết đi, không cần quấy rầy, bổn vương muốn yên tĩnh một chút.” Long Hạo Thiên ra lệnh.
Ngoài cửa đã nhanh chóng không còn nghe thấy tiếng động gì.
“Vương, kiếm của ngươi có phải quá chậm hay không? Đã lâu cũng không có chiêu gì mới lạ.” Hắc Ưng cười lạnh châm biếm.
Thân thủ của ngươi trở nên nhanh nhẹn như vậy có phải là bởi vì làm cường đạo lâu ngày cũng trở nên hoảng loạn phải không?” Long Hạo Thiên cũng châm chọc hắn, rồi lại đột nhiên phát hiện trước ngực hắn bị thương, chỉ là miệng vết thương rất nhỏ, hình như là bị người ta đâm, nhưng ai có thể đâm hắn bị thương như vậy? Tuy vậy nhưng Long Hạo Thiên cũng không để ý nhiều, bởi vì vết thương nhỏ này so với hắn mà nói quả thật không thể gọi là thương.
“Sự việc đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không thể quên sao? Mỗi lần thấy mặt đều phải động đao động kiếm?” Đột nhiên vẻ mặt Hắc Ưng trầm xuống, thống khổ hỏi.
“Hừ… quên? Nếu là ngươi, ngươi có thể quên không? Ta đây nói cho ngươi biết, ta cả đời cũng sẽ không quên, ta nhất định phải giết ngươi.” Vẻ mặt Long Hạo Thiên tràn đầy oán hận, lạnh lung nói.
“Ngươi khi nào thì trở nên cố chấp như vậy? Muốn ta giải thích với ngươi thêm bao nhiêu lần thì ngươi mới có thể hiểu được, chuyện đó chỉ do một mình nàng.” Hắc Ưng cố gắng giải thích