Vân Yên cầm thánh chỉ, trong lòng tràn ngập niềm vui, đi ra khỏi hoàng
cung giao thánh chỉ cho ca ca, để hắn trở về Vân Triều trước
“Cha… Con đi rồi, Yên nhi sẽ chăm sóc cha, con sẽ sớm quay lại thôi.”
Vân Dương nói.
“Ca ca. Muội biết rồi, huynh mang Vân La đi nhanh đi. Dù sao sẽ sớm gặp
lại thôi.” Vân Yên cười cười, vừa ôm Vân La vừa nói: “Đi đường cẩn
thận.”
“Tỷ cũng bảo trọng, Yên tỷ.” Vân La lúc này đôi mắt đã hơi đỏ lên, lưu
luyến buông nàng ra, rồi mới quay đầu lên xe ngựa.
Nhìn theo bọn họ rời đi, Vân Yên lúc này mới quay lại đỡ Vân Hổ nói:
“Cha, chúng ta đi vào thôi.”
“Yên nhi, con không phải nên quay lại cung rồi sao. Đừng quên thân phận
hiện tại của con. Vẫn là mau về đi. Đừng lo lắng cho cha. Cha ổn mà.”
Vân Hổ nói.
“Cha, con lưu lại Tiểu Thanh chăm sóc cha, có gì cha cứ sai nàng nói với con.” Vân Yên biết mình không thể không nghe lời của cha.
“Không cần, cha ở đây một mình cũng được. Con cứ để Tiểu Thanh ở lại
chăm sóc cho con.” Vân Hổ cự tuyệt nói, trong hoàng cung này nàng cũng
cần có một người đáng để có thể tin tưởng.
“Cha... Cứ để Tiểu Thanh ở lại đây đi, con cũng thấy yên tâm hơn. Bằng
không bây giờ có quay về con cũng không thể yên tâm được.” Vân Yên nói,
nàng cũng muốn có một người tâm phúc để chăm sóc cho cha nàng.
“Được rồi, được rồi, cứ để Tiểu Thanh ở lại đây đi.” Vân Hổ biết không
thể lay chuyển được nàng nên chỉ có thể đáp ứng.
“Tiểu Thanh, ngươi cố gắng chăm sóc cha ta. Có gì ngươi cứ quay lại cung tìm ta.” Vân Yên phân phó
“Tiểu thư yên tâm. Nô tỳ nhất định chăm sóc lão gia chu đáo.” Tiểu Thanh đáp
“Ừ.” Vân Yên gật đầu, “Cha, con phải trở về rồi.”
“Đi đi.”
Trên đường hồi cung Vân Yên nghĩ lại chuyện của cha, cuối cùng cũng được giải quyết, đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Không khỏi nhớ đến chuyện muốn giúp Long Hạo Thiên tháo gỡ mọi thù hận trong lòng. Muốn vậy nàng chỉ
có thể đi tìm Hắc Ưng.
Trở lại Tử Yên Các, nàng liền kêu Tử Liên đi ra ngoài, cầm cái còi thổi
một tiếng, sau đó lẳng lặng chờ. Tuy hắn đã nói sẽ không gặp lại nàng,
nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.
Nửa canh giờ trôi qua mà không thấy hắn xuất hiện, nàng lại cầm cái còi
thổi lần nữa, nàng muốn hắn biết nàng có việc gấp cần tìm hắn.
Lại qua nửa canh giờ nữa, vẫn không có ai xuất hiện khiến nàng không
khỏi có chút thất vọng. Nhưng nàng vẫn cầm còi thổi thêm lần nữa, quá
tam ba bận. Tuy nhiên, nếu lần này nữa mà hắn không xuất hiện, nàng cũng thật sự không còn hy vọng.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, vẫn không có lấy một bóng người, nàng nở
nụ cười tuyệt vọng, hắn thực sự không xuất hiện, vậy nàng chỉ còn cách
tự mình tìm hiểu xem thực sự đã xảy ra chuyện gì. Nàng hẳn là nên tìm
hiểu bắt đầu từ người thân cận của Hoàng đế, chính là công công.
Công công vừa đi đến Tử Yên các liền thấy nàng đang ngồi uống trà, vội
vàng hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Nương nương, không biết Nương nương
tìm nô tài có chuyện gì?”
“Công công vất vả rồi, cũng không có chuyện gì.” Vân Yên đứng lên cầm
cái hòm bên người đã được chuẩn bị từ trước, đi đến trước mặt hắn
nói: “Từ khi ta đến đây vẫn được công công chiếu cố mà vẫn chưa có cơ
hội cảm tạ công công.” Nói xong nàng liền để chiếc hòm vào tay hắn.
“Nương nương quá lời, đây là việc nô tài nên làm mà.” Công công nói xong liền mở hòm, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, bên trong nặng trịch,
toàn bộ đều là vàng, vội vàng quỳ trên mặt đất nói: “Nương nương, quà
của nương nương quá nặng, nô tài không dám nhận. Nô tài không gánh nổi.” Hắn ở trong cung đã lâu nên biết rõ lễ vật càng to càng chứng tỏ có
chuyện gian nan cần hắn hoàn thành.