“Cha, cha đừng vội, để con từ từ nói cho cha nghe.” Vân Yên dìu ông đi đến trong phòng ngồi xuống, đánh giá chung quanh một chút, phòng này tuy rằng rất đơn giản nhưng tuyệt đối không phải là nơi giam giữ phạm nhân, xem ra cha không có gì ủy khuất, như vậy cũng tốt.
“Yên nhi, sao con lại giả mạo công chúa gả cho Long Hạo Thiên?” Trong lòng Vân Hổ có một đống nghi vấn cần nàng giải đáp.
Vân Yên ngơ ngác một chút. Làm sao cha lại biết? Chẳng lẽ là Long Hạo Thiên đã nói cái gì sao? Mặc kệ, trong lòng nàng cũng có một bụng nghi vấn. “Cha, chuyện của con để sau hãy nói, cha mau nói cho con biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cha, lúc trước ở trên chiến trường truyền đến tin tức là cha đã hy sinh, chẳng lẽ là hắn cố ý tung tin đem cha bắt nhốt ở đây sao.”
“Yên nhi, đừng nóng vội, để cha chậm rãi kể cho con nghe.” Vân Hổ biết trong lòng nàng nghi hoặc, lúc này mới kể cho nàng nghe tình hình xảy ra lúc đó.
Mấy tháng trước trên chiến trường. .
“Muốn chết phải không? Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.” Ánh mắt U Linh Vương căng thẳng phẫn nộ theo dõi ông, kiếm trong tay đột nhiên rút về lại đâm tới.
Tướng quân và binh lính đều hô to lên.
Vân Hổ quên cả kiếm trong tay, ông biết có phản kháng cũng không thể thay đổi được gì, chỉ cảm thấy đáng thương, ông chinh chiến cả đời, trước khi chết lại thảm bại thế này, nhưng mà có thể chết ở trên chiến trường cũng coi như cho ông một chút an ủi. Ông đứng thẳng nghênh đón mũi kiếm nhọn đang đâm tới.
Cảm thấy ngực đau đớn, kiếm cũng đã đâm đi vào thân thể ông, từ đó về sau bên tai đều là tiếng la hét ầm ĩ.
“Tướng quân.” Mắt thấy tướng quân té xuống, khí thế của binh lính trong nháy mắt tan rã, Vân triều đã thất bại.
“Mang thi thể của hắn đi.” Long Hạo Thiên phân phó binh lính.
“Dạ, Vương.” Binh lính đáp lời.
“Chuyện xảy ra sau đó cha cũng không biết gì nữa. Sau khi cha tỉnh lại, cha cũng đã ở trong này. Hắn trị thương cho cha, hi vọng cha có thể đi theo hắn, nhưng dù cận kề cái chết cha cũng không theo, hắn luôn giam lỏng cha, nhưng hắn không có bạc đãi cha, còn tiếp đãi toàn những món ăn ngon.” Vân Hổ nói.
Thì ra đây là mục đích của hắn, muốn cha quy thuận hắn. Vân Yên giờ mới hiểu được, đây nhất định là Long Hạo Thiên cố ý hạ thủ lưu tình, để tất cả mọi người thấy cha đã chết, hắn trộm đem cha mang trở về.
“Những chuyện đã trải qua này không quan trọng, còn con thì sao? Tại sao con lại trở thành công chúa và gả đến đây?” Vân Hổ hỏi, không biết nàng có chịu khổ hay không.
“Sau khi Vân triều thất bại, trong quân doanh truyền đến tin tức cha đã chết, ca ca bị trọng thương. Vân triều bị đánh bại. Long Vương muốn Vân La hòa thân. Muội ấy khóc lóc, tới tìm con, lúc đó con mới biết, tình cảm của muội ấy cùng ca ca đã tiến triển nhiều lắm. Trước khi ca ca xuất chinh, đã đem ngọc bội mà nương lưu lại cho chúng con đưa cho muội ấy, muội ấy nói thề sống chết đợi ca ca, không chịu xuất giá, mà hoàng thượng lại rất khó xử, nghe tin tức tử vong của cha, Yên Nhi cực kỳ bi phẫn, Yên nhi đã không có cha, hiện tại duy nhất chỉ còn có ca ca, nên con quyết định thay Vân La xuất giá.” Vân Yên đem sự tình kể lại một lần cho cha.
“Yên nhi, vậy con có chịu ủy khuất gì hay không ? Hắn có làm khó con hay không?” Đây mới là điều Vân Hổ quan tâm nhất.
“Cha, hắn không có làm khó nữ nhi, thật ra hắn luôn luôn chinh chiến bên ngoài, rất ít ở hoàng cung, khi trở về cũng sẽ sủng ái nữ nhân mà hắn thích. Thân thể nữ nhi nhu nhược, cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, làm sao có thể hấp dẫn hắn. Cho nên cuộc sống trôi qua có thể xem như bình yên.” Vì để cho cha yên tâm nên Vân Yên thật bình thản nói qua một lần.
“Đúng là như thế thôi sao?” Vân Hổ nhìn nàng, không biết nên tin tưởng lời của nàng hay không, chẳng lẽ ngày hôm qua là hắn cố ý nói như thế.
“Cha, dù thế nào đi nữa, cha còn sống là tốt rồi.” Nhìn thấy cha hoàn hảo vô khuyết đứng ở trước mặt của mình. Nàng thật sự có cảm giác hưng phấn nói không nên lời.
“Đúng rồi, Yên nhi, tại sao con lại ở chỗ này? Là ai mang con tới?” Lúc này Vân Hổ mới nhớ tới. Nếu như là Long Hạo Thiên, thì đám thị vệ bên ngoài cũng không bị hôn mê, chẳng lẽ là Vân Dương, nếu vậy thì tại sao nó lại không có mặt ở đây.
“Cha, là Hắc Ưng.” Vân Yên không có giấu diếm ông.
“Hắc Ưng.” Vân Hổ nhìn nàng. Chẳng lẽ hắn chính là cường đạo Hắc Ưng của Phi Ưng sơn danh chấn giang hồ.
“Dạ, biết cha còn sống, muốn gặp mặt cha một lần, cho nên thông qua người khác, dùng tiền mua chuộc hắn giúp con.” Vân Yên nói, bởi vì sự việc của Hắc Ưng rất phức tạp. Nàng giải thích không rõ lại sợ cha hoài nghi, cho nên tìm một lý do rõ ràng mà nói.
Vân Hổ không hề hoài nghi, cường đạo vốn là lấy tiền của người, thay người giải trừ tai họa. Huống chi có thể làm loại giao dịch cần tiền không cần mạng này, cũng chỉ sợ có hắn mới dám làm. Lúc này mới hỏi tiếp: “Yên nhi, con có gặp ca ca của con không? Cha hi vọng sau khi con ra ngoài, nói cho nó biết, bảo nó trở về.”
“Cha, con đã gặp ca ca, nhưng ca ca không thấy được cha nhất định sẽ không trở về. Ca ca vì báo thù cho cha mà mang người đi ám sát Long Hạo Thiên. Lần này biết cha còn sống, đã mạo hiểm xâm nhập hoàng cung, đi gặp con, nói rằng nhất định phải cứu cha ra ngoài.” Vân Yên nói. Ca ca rất cố chấp, nhất định sẽ không nghe lời của mình. Cuối cùng bây giờ nàng cũng hiểu được vì sao Long Hạo Thiên năm lần bảy lượt buông tha ca ca, thì ra là bởi vì cha, hắn muốn cha quy thuận hắn, làm sao lại có thể sát hại ca ca.
“Không được, nhất định phải bảo nó trở về, nói với nó đây là mệnh lệnh của cha, cũng bảo nó cứ xem như cha đã chết rồi.” Vân Hổ tức giận, tại sao đứa con này lại không hiểu biết như thế, cũng không biết tự lượng sức mình, hơn nữa tự bản thân nó lại đưa mình tới cửa, làm cho Long Hạo Thiên có cơ hội dùng nó uy hiếp mình.
“Cha, cha đừng trách ca ca, biết cha bị giam lỏng ở đây, làm sao có thể không cứu cha chứ?” Vân Yên nói, đừng nói là ca ca, nếu là nàng, nàng cũng sẽ trăm phương ngàn kế đi cứu cha.
“Yên nhi, đừng náo loạn, các con nghĩ rằng Long Vương thật sự dễ đối phó như vậy sao? Xem như các con có thể cứu cha ra khỏi cái nhà này, nhưng có thể thoát ra khỏi Long triều sao?” Vân Hổ nói, đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, nhanh chóng kéo tay nàng nói: “Đi nhanh đi.”
“Cha, cha làm sao vậy?” Vân Yên ngẩn ra.
“Nhanh chóng rời đi nơi này, đừng để bị người khác phát hiện.” Vân Hổ nói, nói thế nào thì ông cũng là tội phạm quan trọng, thủ vệ làm sao lại không chịu nổi một kích như thế. Nếu Long Hạo Thiên biết quan hệ của mình và Yên nhi, lúc đó bản thân mình chết thì thôi, sợ rằng còn phải liên luỵ đến Vân triều.
“Cha không có chuyện gì đâu.” Thì ra cha đang lo lắng việc này, nhưng đối với Hắc Ưng nàng thật yên tâm, nếu như có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định sẽ thông báo.
“Yên nhi, vẫn là nhanh chóng đi về đi, nhớ kỹ không cần đối đầu, cũng đừng lộ ra sự sắc sảo.” Vân Hổ dặn dò nàng. Ông chỉ hy vọng nàng có thể bình an còn sống, dù sao hoàng cung cũng là một nơi hiểm ác.
“Cha, con đã biết. Nhưng con lại luyến tiếc không muốn rời khỏi cha.” Vân Yên lưu luyến, có thể có một số việc là thân bất do kỷ.
“Yên nhi, cha đã già rồi, mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, nhất định phải tiếp tục sống cho tốt.” Vân Hổ ôm lấy nàng căn dặn, cho dù bản thân có chết, ông cũng hi vọng con gái của mình sống cho thật tốt.
“Cha, tại sao cha lại nói như vậy? Cha nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Nghe được cha nói như vậy, Vân Yên đột nhiên có chút sợ hãi, nước mắt đã đong đầy.
“Cha đại nạn không chết tất sẽ không có việc gì, cha còn đang chờ hạnh phúc cuối đời đây.” Vân Hổ ra vẻ thoải mái nói.
Vân Yên đột nhiên nín khóc, mỉm cười: “Vâng, cha nhất định chờ nhé.”
“Đi nhanh đi.” Vân Hổ thúc giục.
“Cha.” Vân Yên tựa đầu vào lồng ngực của ông. “Không cần biết phải dùng biện pháp gì, nhất định chúng con sẽ cứu cha ra.”
“Rầm.” Cánh cửa lập tức bị đá văng ra, Long Hạo Thiên phẫn nộ nhìn hai người bọn họ đang ôm nhau. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn Vương tới không đúng thời điểm rồi, quấy rầy hai vị chàng chàng thiếp thiếp.”
“Là ngươi? Hắc Ưng đâu?” Vân Yên nhìn thấy hắn xuất hiện ở cửa, theo bản năng hỏi.
“Hừ.” Long Hạo Thiên hừ lạnh, cố gắng áp chế lửa giận đang dâng lên trong mắt: “Thế nào? Sau đó ngươi còn muốn hắn sao?” Hắn thật không thể nghĩ ra, sao Hắc Ưng lại có thể giúp đỡ nàng gặp tình nhân.
“Vân Hổ, Bổn Vương có nói qua cho ngươi thời gian là ba ngày, nhưng Bổn Vương đã thay đổi chủ ý, hiện tại sẽ giết ngươi.” Thoáng cái Long Hạo Thiên đã rút kiếm trong tay ra.
“Lão phu đã chờ ngày này từ lâu rồi.” Vân Hổ nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy Vân Yên ngã sang một bên.
“Không, ngươi không thể giết ông ấy.” Vân Yên nhanh chóng chắn ngang trước mặt cha.
“Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho Bổn Vương, ngươi cũng muốn chết phải không? Được, Bổn Vương thành toàn cho các ngươi, cho các ngươi chết cùng nhau.” Long Hạo Thiên chỉ kiếm hướng về phía nàng. Nàng muốn che chở cho tình nhân như vậy sao?
“Long Vương, kiếm của ngươi giết một nữ nhân tay không tấc sắt không sợ người khác giễu cợt sao?” Vân Hổ sợ hắn sẽ thật sự thương tổn nàng nên lên tiếng nói.
“Bổn Vương chưa bao giờ để ý đến những điều đó, Bổn Vương làm việc gì đều tuỳ theo tâm tình của mình, nữ nhân thì sao? Nếu đáng chết thì phải chết.” Giọng điệu Long Hạo Thiên lạnh lùng, sát khí trong mắt đã muốn tụ tập lại. Nhất là nàng, loại nữ nhân có tính lẳng lơ như nàng càng đáng chết hơn. Thanh kiếm trong tay đưa thẳng về phía ấn đường của nàng.
Trong lòng Vân Hổ đang đấu tranh, biết hắn đang ép mình phải lựa chọn, Nhưng ông làm sao có thể vì Yên Nhi mà phản bội quốc gia của mình. Ông làm không được, nhưng mà trơ mắt nhìn Yên Nhi chết, ông cũng làm không được, làm sao bây giờ?