Bất Ái Kỷ

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

(Quá khứ)

Ngồi ở quán ăn, tôi chậm rãi nuốt hamburger. Trộm nhìn Mạnh Đình ngồi đối diện.

“Về sau mỗi ngày đều là Nhân Nhân chuẩn bị bữa sang.” Hắn một bên ăn salad, một bên nghiêm túc nói. “Nhân Nhân sao lại ăn ít như vậy? Có muốn ăn kem hay không?”

Cũng không chờ tôi trả lời, hắn đã gọi phục vụ lấy một phần, là kem ô mai tinh xảo. Chính là thời tiết có chút lạnh. Tôi cầm lấy thìa nhỏ, có điểm khó xử. Vẫn là cẩn thận lấy một ít, bỏ vào trong miệng. Rất ngọt, cũng thực lạnh.

“Bộ dáng Nhân Nhân ăn kem thật đáng yêu, về sau phải thường mua kem cho cậu ăn.” Mạnh Đình hưng trí nhìn tôi chằm chằm. Rõ ràng buông dao nĩa, ngồi bên cạnh tôi, một tay nắm bả vai tôi, lại gần bên tai nói: “A, Nhân Nhân giống một con mèo nhỏ bị lạnh.”

Tôi ở trong khuỷu tay hắn có chút co quắp lùi người lại, nhanh chóng ăn toàn bộ kem. Tay có chút lạnh, nắm chặt lấy liền đứng lên.

Ngồi vào trong xe, Mạnh Đình liền dựa lại gần. Tôi tận lực chiu đựng cái lạnh, thân thể vẫn run rẩy ở trong vòng tay của hắn. Trong mắt hắn mang theo ý cười, giống như ánh mắt đang nhìn một con vật nhỏ bị đông cứng, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm ở trên môi tôi. “Miệng Nhân Nhân thật là lạnh.”

Đầu lưỡi ấm áp của hắn mở khớp hàm đang run rẩy của tôi một chút, ở trong cái miệng lạnh lẽo trêu đùa: “Đầu lưỡi cũng lạnh.”

Nụ cười cùng nụ hôn giống như ác ma. “Về sau nhất định phải thường xuyên mua kem cho Nhân Nhân ăn.”

Mạnh Đình đương nhiên mang tôi về lại biệt thự nhỏ.

Tôi chần chừ không chịu xuống xe: “Mạnh Đình.”

“Nhân Nhân, nhanh lên, tôi còn phải đến trường.” Hắn cũng không nhìn ánh mắt cầu xin của tôi, liền vươn tay kéo tôi xuống xe.

Ấn tôi ngồi trên ghế salon ở phòng khách. “Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại nha.” Đi tới cửa lại quay lại, “Cởi giày của cậu ra cho tôi.”

Nhìn hắn đem giày khoá ở trong tủ, lại tiến đến hôn nhẹ lên mặt tôi. “Như vậy, Nhân Nhân đi không được.”

Một lúc sau khi Mạnh Đình rời đi, cảm thấy tai bị ù, tôi liền chân trần đi đến cửa, quả nhiên là khoá rồi. Toà nhà này, mỗi một cửa sổ đều bị khoá. Tôi đẩy từng cái, đằng sau những tấm rèm pastel xinh đẹp, đều là cửa sổ đã khoá chặt lạnh lẽo.

Nhiều phòng cùng nội thất xinh đẹp như vậy, tựa hồ là chưa bao giờ có bàn chân đặt lên, trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Hành lang tầng trên cùng sàn gỗ, đã phủ một lớp bụi.

Cửa thông lên mái nhà cũng bị khoá.

Chỉ có phòng ngủ của Mạnh Đình ở lầu hai có một cửa sổ có thể mở ra. Tôi leo ra ngoài cửa sổ, bước trên bệ cửa, chậm rãi bước đến một mái che mưa tầng một, liền nhảy xuống mặt cỏ.

Rơi vào bãi cỏ mùa đông hơi ẩm ướt, cây cỏ châm vào lòng bàn tay.

Cửa sắt làm xước ống tay áo của tôi. Chân trần bước trên đường lạnh, các ngón chân không khỏi run rẩy.

Ánh mặt trời tốt lắm. Mùa này hiếm nắng, nhìn qua thực ấm, chiếu đến trên người lại không có cảm giác ấm áp. Giống như nụ hôn của Manh Đình.

Có người ở phía sau nắm cổ áo của tôi.

“A, bắt được một tên trộm.”

Là Đỗ Cơ.

Hắn đem tôi đang giãy dụa khoá hai tay lại ở phía sau. “Để tôi xem xem cậu trộm những thứ gì.” Găng tay da màu đen vói vào bên trong áo lông.

“Đỗ Cơ, buông tha cho tôi…” Tôi đối với nụ cười ác liệt của hắn thấp giọng khẩn cầu.

“Tôi muốn nhìn có cái gì giấu ở đây hay không.” Hắn cư nhiên xé nút quần tôi. Găng tay lạnh lẽo dọc theo phần eo thâm nhập vào quần, ngón tay ác ý xẹt qua mông.

“Không cần!” Xúc cảm đáng sợ làm lưng tôi cứng ngắc. “Đỗ Cơ, không cần…”

“Đừng diễn bộ dạng nước mắt lưng tròng với tôi, tôi cũng không phải là Mạnh Đình, bộ dạng này của cậu đối với tôi không có hiệu quả đâu.” Găng tay da mềm mại nhưng lạnh lẽo, ngay đến mũi khâu cũng có thể cảm nhận được, ác liệt chạm vào nơi đó.

Tôi cắn môi, vô thanh giãy dụa.

“Hôm nay như vậy không ngoan. Viên Nhân, cậu làm tôi tức giận.” Đỗ Cơ dùng giày hung hăng nghiền mũi chân tôi, nhìn tôi đau đớn ngã trên mặt đất. Sau đó hắn nắm tóc tôi, mạnh mẽ đâm vào thanh cửa.

Một khắc tri giác cuối cùng, không phải đau đớn, mà là tuyệt vọng.

Đỗ Cơ mở cốp xe, đem tôi nhốt lại trong bóng tối.

“Cảm tạ tôi như thế nào đây? Mạnh Đình.”

“…Tôi nhận được điện thoại của cậu, liền lái xe đến, vừa vặn nhìn thấy tiểu khả ái của cậu chân trần chạy qua cổng… Cậu xem, đồ vật này còn cư nhiên cắn tôi một cái…”

Trước mặt là thảm đỏ, cùng đôi giày nam đang giẫm trên thảm. Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại, hoặc là nếu có thể, vĩnh viễn cùng không muốn tỉnh lại.

“Nhân Nhân?”

Tôi che tai, rất sợ, rất sợ âm thanh này.

“Đi ra, đừng có chui xuống bàn.” Cổ tay bị hắn nắm lấy, kéo tới bên cạnh giày da. Tôi không muốn mở mắt ra, chờ đợi bị đánh.

Một cái tát quả nhiên dừng trên mặt, cái trán của tôi bị đánh, một lần nữa té lên bàn.

“Vì cái gì phải đi? Nhân Nhân? Vì cái gì phải đi?”

Mạnh Đình không ngừng hỏi. “Tôi đối đãi cậu tốt như vậy.” Hắn cởi dây lưng ra, đem tôi nửa mê nửa tỉnh ở trên bàn kéo đi.

Bị cơn cuồng bạo của hắn doạ sợ, tôi không dám gọi cũng không dám trốn. Không biết trả lời như thế nào. Đau đớn làm tôi lấy tay bảo vệ chính mình.

Đỗ Cơ cởi cà vạt trói tay tôi lại, lại cởi quần áo tôi, liền khoanh tay ở một bên xem kịch vui.

Da thịt trần trụi cảm nhận được dây lưng rơi xuống phía trước rét lạnh, sau đó dần dần ngọn lửa bùng cháy, tôi muốn xoay người kêu khóc lên.

Máu từ trán không ngừng trào ra, nhiễm đỏ tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.