Bất Ái Kỷ

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

(Hiện tại)

Tôi không chết.

Nước biển đem tôi đẩy về lại bờ. Thời điểm tỉnh dậy, tôi nghĩ là đêm khuya, liền ngồi ở bên bờ cát chờ đợi bình minh.

Bỗng từ từ nhớ lại, thì ra đôi mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa.

Hai năm sau cũng không quá biến động, nhờ một người tốt bụng không biết mặt giúp đỡ mà tìm được một công việc mưu sinh, cứ như vậy sống qua ngày.

Nơi thu lưu tôi là một trường đua ngựa cổ của tư nhân, mà công việc của tôi, chính là mặc đồng phục cúi xuống đất làm bàn đạp cho người khác lên ngựa. Mỗi khi trường đua tổ chức lễ hội, liền có rất đông nhã sĩ thành tích nổi danh đến cổ động, hưởng thụ cuộc sống vương công quý tộc châu Âu xưa cũ xa hoa.

Nhưng đại bộ phận thời gian, nơi này rất ít khi có khách.

Cho nên coi như có thể sống thập phần an tĩnh.

Cũng dần dần quen với bóng tối, còn sống là như thế, sáng hay tối, thì ra cũng không cần phân biệt.

Sống hay chết cũng vậy.

Nhưng mà hết thảy sao có thể bình yên chấm dứt như vậy.

Khi thanh âm đàm tiếu của bọn họ xông vào tai, tôi nhìn xuống mặt đất, coi như cả người rơi vào trong mộng. Vốn tưởng rằng sớm đã quên, nhiều năm như vậy.

Nhưng mà một thời thiếu niên sợ hãi lại giống như khắc sâu vào linh hồn.

Có người đưa roi đánh ngựa ra trước gương mặt cúi thật thấp của tôi.

“Viên Nhân?”

Tôi yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Mặc đồng phục buồn cười như chú hề trong hài kịch đi giữ ngựa, bàn tay cùng đầu gối cũng chai đi. Đã không còn là thiếu niên xinh đẹp ngon miệng chọc người trêu đùa.

“A Viễn, nhìn xem.” Tóc bị người ta nắm trong tay, buộc tôi phải ngẩng đầu, đại khái có ngón tay lướt trên mặt. “Xem ra Mạnh đại thiếu gia bội tình bạc nghĩa, chậc chậc, thật thê thảm, như thế nào ngay cả mắt cũng không còn nhìn được?”

“Quên đi, A Cơ, lên ngựa thôi, ngựa tôi với cậu dũng mãnh phi thường, tha hồ khoa tay múa chân.” Thanh âm Trần Minh Viễn.

Đỗ Cơ vui đùa, thả tóc của tôi ra, nhảy lên ngựa.

“Mạnh Đình hôm nay cũng ở đây, vừa gặp được ở cửa vào, cùng họ Thư kia chung một chỗ.”

Có lẽ một cước kia của Đỗ Cơ quá nặng, bỗng nhiên dạ dày ẩn ẩn đau. Tôi cố gắng ép đi cảm giác muốn nôn lên chua xót, nhưng mà đã có chất lỏng tràn ra miệng.

Lại nghe thấy có người dẫn ngựa lại gần.

“Rorydan (một loại ngựa) của tôi thế nào? Nghe nói là huyết mã châu Úc thuần chủng.”

“Chúng ta rất lâu rồi không cưỡi ngựa, Thư.”

“Đúng vậy.”

Mồ hôi lạnh toátổa trên trán, một trận mê muội, tôi yên lặng nhẫn nại, bởi vì không thể để cho quản lý nhìn thấy tôi hộc máu.

Nhưng mà khi Thư Dương đạp lên lưng tôi, tôi lại vô lực chống đỡ, tê liệt ngã xuống. Mặt cũng đập xuống bờ cát, chua xót như vậy.

“Thư, em có sao không?”

“Đau quá, đại khái là hơi trật người.”

Thư Dương cũng ngã trên mặt đất.

“Làm cái quỷ gì vậy?” Không kịp tránh né, đã bị hắn nhấc bả vai, tôi kích động giơ tay che đi gương mặt mình.

Mùi nước hoa của hắn thản nhiên xông vào mũi tôi, lại không thể tránh né.

Trong nháy mắt hoảng hốt, thời gian cũng yên lặng.

Tim của tôi dường như ngừng đập, tôi biết gương mặt mình, có bao nhiêu tái nhợt.

Nhưng mà hắn chậm rãi thả tay ra.

Hoặc là áo giác của tôi, tay hắn, hoảng hốt có chút chần chờ.

Nhưng chung quy vẫn như người xa lạ.

Quản lý chạy tới, không ngừng giải thích với Thư Dương và Mạnh Đình. “A Nhân, còn không xin lỗi khách quý?”

Tôi dùng ống tay áo lặng lẽ lau đi khoé miệng rướm máu.

Cúi đầu với Thư Dương. ”Tiên sinh, thật xin lỗi.”

Trong lòng một mảnh trống rỗng.

Dạ dày vẫn âm ỉ đau, rốt cuộc chịu đựng được đến hết giờ làm việc. Tôi nhẹ nhàng ấn vào nơi bị đau, mò dọc theo tường trở về phòng ngủ. Vừa rồi phải nhẫn nại quá mức cực khổ trước mặt quản lý, nhưng tôi vẫn cảm kích hắn chịu tiếp tục thu giữ tôi.

Bời vì mắt mù, cho nên không có ai đồng ý ngủ cùng phòng với tôi. Quản lý sắp xếp cho tôi ở phòng kho bên cạnh trường ngựa. Phía sau phòng kho có một khoảng rộng, để một cái giường. Cực đơn sơ, nhưng tôi có thể không phiền nhiễu người khác.

Chìa khoá chưa cắm vào ổ, cửa gỗ đơn bạc đã mở ra. Chắc là buổi sáng tôi quên khoá cửa.

Bên trong không cửa sổ cũng không có đèn đuốc, mùi mốc ẩm ướt xông vào mũi. Nhưng bởi vì mắt nhìn không thấy, hết thảy ngược lại trở nên đơn giản.

Tôi sờ soạng cởi đồng phục, đưa tay đến lưng mát xa đơn giản. Thời điểm mới bắt đầu làm công việc này, tối đến luôn đau nhức khó nhịn, lúc ấy còn tưởng rằng chậm rãi thành thói quen thì sẽ tốt hơn, ai ngờ lại càng ngày càng đau.

Tôi muốn đến bên giường lấy dầu mát xa.

Đột nhiên tôi cảm giác được, không khí tựa hồ có chút bất đồng, chậm rãi vươn tay sờ soạng, lại chạm được một vật mềm mại ấm áp.

Tôi yên lặng, tôi nghĩ có lẽ đây là ảo giác của tôi.

Nhưng tôi vẫn không khỏi lại vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, lông mi hắn, đôi mắt hắn, hình dáng khuôn mặt hắn.

Mạnh Đình.

Hắn không ngờ lại xâm nhập vào giấc mộng của tôi, giấc mộng hỗn loạn bí mật tôi không thể cho ai biết, còn tôi lại dựa vào giấc mộng buồn cười ấy mà sống qua ngày. Tôi đau khổ chống đỡ tất cả, chỉ vì mỗi đêm có thể im lặng cuộn trong chăn bông đi vào giấc ngủ.

Ở trong mộng, hắn ôn nhu ôm tôi.

Không hề hận, không hề ghét.

Có lẽ người kia cũng không phải là tôi, tôi không biết đó là ai. Nhưng hắn thương người đó, giống như trong cổ tích hoàng tử yêu công chúa, hắn cũng không làm người kia đau, làm người kia khổ, giúp người kia ở trong bóng tối không biết làm gì. Người kia nhất định là công chúa xinh đẹp trong thế giới hoàn mỹ.

Sẽ không phải tôi.

Tôi tránh khỏi ôm ấp của hắn, chậm rãi quỳ thấp xuống, quỳ gối trước người hắn.

“Mạnh Đình, buông tha cho tôi đi.”

———————–

Băng: Bắt đầu từ chương này trở đi, mọi chuyện đều xảy ra ở hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.