Không biết là do tâm trạng hay
bởi vì vừa mới bị đập vào trán, Lâm Lệ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đều
mỏi mệt. Nằm trên giường không bao lâu thì cô đã ngủ thiếp đi, nhưng giấc ngủ
lại không hề yên ổn.
Dù mắt đã nhắm nhưng Lâm Lệ lại
rơi vào thế giới trong mộng. Cô mơ thấy thời gian trước đây khi cô và Trình
Tường ở bên nhau, còn có cảnh hai người làm đám cưới, từng hình ảnh đó như một
đoạn phim vụt qua đầu cô, cuối cùng cô mơ thấycảnh trước thang máy chiều nay mẹ
Trình Tường quỳ xuống cầu xin cô đến bệnh viện thăm Trình
Tường.
Cứ như cái đĩa phim, lặp lại
hết lần này đến lần khác, chiếu đi chiếu lại dáng vẻ khóc lóc cầu xin của bà
ta.
Nỗi bất an và khó chịu trong
lòng khiến Lâm Lệ phải mạnh mẽ mở mắt ra, cô thở hổn hển, hô hấp có chút dồn
dập.
“Sao thế?” Một giọng nói trầm
thấp vang lên bên tai, Lâm Lệ quay đầu lại mới phát hiện Chu Hàn đã ở cạnh
giường từ lúc nào, trong tay đang cầm cái tăm bông, trên tủ đầu giường có đặt
một lọ dầu hoa hồng (giống dầu gió ở VN), mùi dầu nồng đậm xông vào mũi, không
khỏi làm Lâm Lệ nhíu mày.
“Gặp ác mộng à?” Chu Hàn hỏi,
động tác tay vẫn không ngừng lại, liên tục dùng tăm bông chấm chút dầu hoa hồng
rồi thoa thoa lên trán của cô.
Lâm Lệ chịu không nổi cái mùi
này, bèn quay đầu né tránh: “Tôi không cần bôi thứ này đâu.”
“Nó có tác dụng tiêu sưng
nhanh, đồng thời làm tan máu tụ.” Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng xoay mặt cô
lại.
Dù vẫn không tình nguyện nhưng
Lâm Lệ cũng không từ chối nữa, chỉ có điều chân mày của cô nhíu chặt đến nỗi
không biết chừng có thể kẹp chết một con ruồi.
Chu Hàn đã thoa dầu cho cô
xong, “đồ nghề” cũng được đặt qua một bên.
Lâm Lệ lí nhí cảm ơn, nằm
nghiêng người lại, một lần nữa nhắm mắt.
Chu Hàn nhìn cô, không rời đi
ngay, nói: “dậy ăn chút gì đã.”
“Tôi không đói bụng.” Lâm Lệ
đáp mà chẳng buồn quay đầu lại.
“Anh nghe trợ lý Từ bảo rằng
anh ta gặp em ở thang máy.” Chu Hàn chậm rãi nhả từng chữ, giọng điệu nhàn nhạt
không nghe ra chút tâm tình nào.
Vẫn quay lưng về phía anh, Lâm
Lệ lặng lẽ mở mắt ra, không nói gì, một lát sau lại nhắm mắt
lại.
Chu Hàn cũng không nói thêm lời
nào nữa, ngồi bên giường một lát rồi đứng dậy cầm đồ rời đi.
Cả buổi tối Lâm Lệ ở trong tình
trạng mê man, chính bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình đang ngủ hay
không. Suốt đêm mộng mị không dứt, nói là mộng thì không đúng, chính xác hơn đó
là những hồi ức đã qua của cô và Trình Tường trước kia.
Những đoạn ký ức ngắn ngủi đó
không ngừng hiện lên và hành hạ tâm trí cô. Cô buộc bản thân không suy nghĩ về
chúng, thế nhưng không hiểu sao chẳng thể nào áp chế được những mẩu ký ức liên
tục nảy ra đó.
Sáng, chưa đến 6 giờ cô đã tỉnh
lại, nằm ì trên giường trừng mắt nhìn trần nhà một lúc lâu rồi mới tung mình
dậy.
Những cảm xúc buồn bực kéo dài
từ hôm qua đến giờ không hề tiêu tán một xíu nào, ngược lại lại càng trở nên
nặng nề hơn.
Cô bước vào phòng tắm, dùng
nước lạnh tấp vào mặt. Cái lạnh như băng này kích thích mọi giác quan của cô,
nhưng lại không thể làm tiêu tan sự buồn phiền trong lòng cô.
Nhìn khuôn mặt đẫm nước trong
tấm gương, Lâm Lệ chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi.
Chu Hàn nhìn người bên ngoài
qua cánh cửa văn phòng mở toang như thường lệ. Lâm Lệ có vẻ quá bình tĩnh, bình
tĩnh đến mức dường như mỗi phút giây đều đang hoảng hốt.
Anh tìm được camera giám sát
cửa tháng máy tầng một trong phòng bảo vệ, nhìn vào đó nhận ra được người đến
tìm Lâm Lệ mà trợ lý Từ nói chính là người anh và Lâm Lệ từng gặp ở sân bay – mẹ
Trình Tường.
Cảm giác khó chịu bỗng trào lên
trong lòng, vì phản ứng của cô như thế, anh không hiểu được nó có nghĩa là gì,
lẽ nào đến bây giờ trong lòng cô còn chưa dứt bỏ được người đàn ông kia, cho nên
mới không muốn tiếp nhận tình cảm của anh sao?
Anh không biết, có một số việc
dần trở nên không chắc chắn.
Nhưng có một điều chắc như đinh
đóng cột, hai ngày nay thời gian anh bí mật quan sát cô còn nhiều hơn cả thời
gian anh dành để xử lý công việc.
Thật sự có chút ngoài ý muốn,
lại không biết rốt cuộc là tốt hay xấu.
Đang thất thần thì bỗng có
tiếng gõ cửa phòng, lấy lại tinh thần, nâng mắt nhìn, chỉ thấy Lâm Lệ đang đứng
ở cửa nhìn anh.
Bốn mắt chạm nhau, Chu Hàn khẽ
mấp máy môi, nói: “Vào đi.”
Lâm Lệ đi tới, đứng trước mặt
anh, nói rõ ràng rành mạch: “Tôi muốn xin nghỉ.”
Chu Hàn nhìn cô: “Lý
do?”
“Có việc.” Lâm Lệ đáp ngắn gọn
giống như anh.
“Chuyện gì vậy?” Chu Hàn kiên
quyết hỏi, đáy lòng anh có dự cảm, rằng việc này nhất định có liên quan tới tên
đàn ông kia, mà dự cảm này khiến tâm trạng vốn đang buồn bực của anh thoáng cái
càng trở nên nóng nảy.
Lâm Lệ cắn cắn môi, ngoảnh đầu
sang phía khác: “Tôi không muốn nói.”
Chu Hàn không hỏi thêm nữa,
nhìn cô, gật đầu coi như là đồng ý.
Lâm Lệ đứng bên ngoài phòng
bệnh, tay đã đưa lên nhưng vẫn ngần ngại không gõ cửa.
Lúc cô vừa đến bệnh viện, mẹ
của Trình Tường đã nói chuyện với cô rất lâu dưới lầu. Bà ta dường như tiều tụy
đi nhiều so với lần gặp trước, mấy ngày thôi mà mái tóc đã bạc hơn
nửa.
Bà Trình nói cho cô biết, bệnh
của Trình Tường không thể kéo dài thêm được nữa. Vì anh không phối hợp điều trị
nên tế bào ung thư đã lan rất nhanh, nếu thật cắt bỏ thì ngay cả tính mạng cũng
gặp nguy hiểm.
Lâm Lệ xoay người, dựa lưng vào
tường, vì căng thẳng nên lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nhắm mắt lại không biết bao
lâu, mặc dù cô vẫn không thể quên được những điều trong quá khứ, thậm chí hai
ngày nay những hồi ức đó còn quấn chặt lấy cô hơn, nhưng mà trong lòng biết rõ
Trình Tường như thế, biết anh ta đang gặp nguy hiểm đến tính mạng khiến cô không
thể nào chẳng quan tâm được, cô thật sự không làm được.
Khẽ mở mắt ra, cô xoay người
lại, hít một hơi thật sâu, không lưỡng lự nữa, nhẹ tay gõ cửa, rồi vặn tay nắm
cửa đi vào trong.
Trong phòng, Trình Tường đang
ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, không quay đầu lại
mà nói luôn: “Đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một
chút.”
Lâm Lệ vẫn đứng yên, nhìn anh
ta không chớp mắt.
Hình như anh ta gầy đi rất
nhiều, hai bên má hóp vào, sắc mặt vì bệnh mà trở nên tái nhợt, nhìn không ra
chút sắc đỏ của máu. Thấy anh ta như vậy, Lâm Lệ khó mà gắn kết người này với
Trình tường hồi xưa, gần như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Không nghe được tiếng đóng cửa,
Trình Tường vẫn chưa quay đầu lại, mở miệng nói lại lần nữa, đầu vẫn không quay
lại: “Tôi sẽ không làm phẫu thuật, dù có chết tôi cũng không chấp nhận việc mất
đi một chân.” Giọng nói không lớn nhưng lại kiên quyết vô
cùng.
Lâm Lệ cắn cắn môi, cái mũi
chua xót khiến cô chực khóc. Cô chậm rãi nhấc chân đi về phía
anh.
Đợi một lúc lâu mà không nghe
người phía sau phản ứng, lại cảm giác được có người đang tiến tới, Trình Tường
quay đầu lại, toan mở miệng, nhưng bỗng dưng sửng sốt, đối diện với ánh mắt Lâm
Lệ, có chút bất ngờ và khó tin!
“Lâm, Lâm
Lệ…”
Lâm Lệ gật đầu, có phần không
nói nên lời, đưa tay bụm miệng, như muốn ép nước mắt sắp trào ra chảy ngược lại
vào trong.
Trình Tường nhìn chằm chằm vào
Lâm Lệ rồi lắc lắc đầu, dường như cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Lâm Lệ quay lưng lại, có chút
khó có thể tiếp nhận bộ dáng của anh ta bây giờ. Đợi tâm tình bình ổn cô mới
xoay người lại, khó khăn mở miệng, khổ sở cười nói: “chào.”
“Là em, thật sao?!” Nhìn người
mà mình ngày nhớ đêm mong xuất hiện ngay trước mắt, Trình Tường lo sợ đây chỉ là
ảo giác, chỉ là hình ảnh trong mộng, khi giấc mộng qua đi, tỉnh lại rồi, mọi thứ
sẽ quay trở về như ban đầu.
Lâm Lệ gật đầu, vành mắt đã ửng
đỏ.
Trình Tường nhìn cô, rồi cười.
Đây là người đầu tiên khiến anh cười, hay nói cách khác, kể từ sau đám cưới nửa
năm trước, đây là lần đầu anh mới có thể nở nụ cười từ đáy lòng
mình.
Thế nhưng nụ cười trên mặt cũng
không duy trì được bao lâu. Như nghĩ đến điều gì, Trịnh Tường dứt khoát quay đầu
đi, nói: “Em, em, đi ra ngoài, đi ra ngoài đi.”
“Trình Tường…” Lâm Lệ không
hiểu tại sao anh lại bỗng nhiên thay đổi thái độ như vậy, chân tay có chút luống
cuống. “Anh làm sao vậy?”
Trình Tường cúi đầu, mười ngón
tay trên chăn nắm chặt, đau khổ nói: “Em đi ra ngoài mau, anh không muốn bị em
nhìn thấy bộ dạng này…” Vừa nói vừa dùng tay nện mạnh xuống bắp đùi của
mình.
Lâm Lệ khom người kéo tay anh
lại: “Đừng như vậy.”
Trình Tường ngẩng đầu nhìn cô,
tham lam mà nhìn nét mặt cô, như thể cho rằng đây là lần duy nhất mình có thể
nhìn cô như vậy, như thể cho rằng nếu không làm vậy thì sau này sẽ không còn cơ
hội nữa.
Lâm Lệ không biết phải nói gì,
trong lòng khó chịu đến mức chỉ muốn bật khóc.
“Xin lỗi.”
Lâm Lệ nhìn anh, đưa tay lau đi
nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống, khẽ lắc đầu: “Đừng nói những thứ này.”
Hiện giờ điều quan trọng nhất là bệnh tình của anh.
“Xin lỗi, Lâm Lệ, thật sự xin
lỗi em” Trình Tường nhìn cô, vẻ mặt đau khổ đến cùng cực.
Lâm Lệ quay đi, ngước mắt lên
trần nhà, ép buộc nước mắt chảy ngược vào hốc mắt, sau đó mới nói: “Trình Tường,
làm phẫu thuật đi?”
Trình Tường nhìn cô, lắc đầu:
“Nếu để anh thiếu đi một chân thì thà anh chết đi còn hơn.”
“Không gì quan trọng bằng tính
mạng cả!” Nếu mất đi một chân có thể giữ được tính mạng, vậy thì có gì không
đáng giá chứ. Chỉ có còn sống mới còn hy vọng.
“Anh không muốn mình biến thành
một tên tàn tật!” Trình Tường quay đầu đi, cười khổ tự giễu: “Còn một chân thì
anh làm gì được chứ?”
“Anh phải sống thì mới làm được
điều anh muốn, anh–” Lâm Lệ muốn tiếp tục khuyên, lại bị anh cắt
lời.
“Đừng nói nữa, anh sẽ không
đồng ý phẫu thuật, anh không cách nào chấp nhận việc mất đi một chân được.”
Trình Tường nói, quay đầu nhìn về phía cô, tự giễu cợt: “Có lẽ đây chính là báo
ứng mà anh phải nhận.” Báo ứng vì anh đã tổn thương cô quá
sâu.
Lâm Lệ nhìn anh, nhìn chằm chằm
một lúc lâu mà không nói gì cả.
Ánh mắt cô khiến Trình Tường
không dám đối diện, bèn quay đầu lảng tránh, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em đã
đến thăm anh, giờ em về được rồi.”
Không biết qua bao lâu, Lâm Lệ
rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Trình Tường.”
Cả người Trình Tường chấn động,
nhưng vẫn không quay đầu lại.
“Anh đúng là đồ chết nhát!” Lâm
Lệ đột nhiên kích động. “Anh căn bản là kẻ ích kỷ, anh chưa từng yêu người khác,
càng chưa từng yêu tôi!”
Nghe vậy, Trình Tường mạnh mẽ
xoay đầu lại, nhìn cô nói gấp gáp: “Không, anh yêu em, thực sự yêu
em!”
“Không, anh không yêu tôi,
người anh yêu chưa bao giờ là tôi, vì thực chất người anh yêu nhất chính là bản
thân anh!”
“Anh…” Trình Tường định giải
thích, nhưng Lâm Lệ không cho anh cơ hội đó.
“Anh hèn yếu, cho nên khi gặp
chuyện chỉ biết trốn tránh. Anh chỉ yêu bản thân, cho nên hồi đó khi Tiêu Tiêu
rời đi anh mới có thể lấy tôi làm thế thân và đồng ý gặp gỡ, sau đó Tiêu Tiêu
trở lại, anh lại liên tục lừa gạt tôi, anh dựa vào cái gì mà nói yêu tôi!” Lâm
Lệ nhìn thẳng vào Trình Tường: “Anh bảo anh không muốn làm phẫu thuật, không
muốn mất đi một chân, anh chỉ nghĩ đến cảm giác của anh thôi, chỉ lo sợ rằng sau
này mình không thể nào đối mặt được với cuộc sống như thế, vậy anh có nghĩ tới
người khác không, nghĩ tới những người yêu thương anh? Anh có biết rằng vì
chuyện anh ngã bệnh mà ba mẹ anh đã già đi bao nhiêu không? Anh có thể thản
nhiên nói rằng có chết cũng không muốn mất đi một chân, nhưng anh có nghĩ đến
tâm trạng của ba mẹ anh không? Anh đã từng nghĩ đến chưa, rằng họ thà để anh mất
một chân và sống sót còn hơn là trơ mắt nhìn anh rời xa bọn
họ?
Anh nói một chân thì làm được
cái gì, vậy anh có từng nghĩ xem, nếu bác trai bác gái mất đi anh thì làm sao mà
sống nổi? Hai người chỉ có mình anh là con, anh đi rồi bọn họ phải làm sao đây?
Tại sao anh có thể ích kỷ như vậy chứ, chỉ nghĩ đến mình, chẳng mảy may quan tâm
đến tâm tình của những người yêu anh!
Chết không đáng sợ, điều đáng
sợ chính là làm sao để sống và đối mặt với cuộc đời. Anh lựa chọn cái nhẹ nhàng
nhất, cứ như vậy để lại phần khó khăn cho ba mẹ, quả thật quá tàn nhẫn
rồi.”
Trình Tường nhìn cô, trong lúc
nhất thời bị những câu hỏi liên tiếp của cô khiến cho không nói được lời
nào.
Lâm Lệ hít vào một hơi thật
sâu, đứng dậy, quay lưng đi không thèm nhìn anh, chỉ nói: “Tôi chỉ muốn nói
những điều này, anh có làm phẫu thuật hay không là lựa chọn của anh.” Lâm Lệ
không nói thêm gì nữa, chuẩn bị bước ra cửa.
Thấy cô muốn đi, Trình Tường
liền mở miệng gọi lại cô.
“Lâm Lệ!”
Lâm Lệ dừng bước nhưng không
quay đầu, hốc mắt cái mũi đều hồng hồng.
Ở
phía sau, Trình Tường nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, một lúc sau mới mở miệng,
hỏi: “anh đồng ý phẫu thuật, em bằng lòng tha thứ cho anh
chứ?”