Bất Ái Thành Hôn

Chương 39: Chương 39: Say rượu khóc




Lúc Chu Hàn trở lại nhìn thấy Lâm Lệ ngồi một mình ở ghế sa lon trong phòng khách, trên chiếc bàn trà trước mặt cô đang đặt bình rượu vang đỏ, rượu đã bị uống cạn nửa bình, mà giờ khắc này Lâm lệ đang nửa nằm ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay còn cầm chén rượu, bên trong còn có hơn phân nửa chén.

Chu Hàn đổi giày đi vào, thả chìa khóa và cặp công văn vào ghế sa lon bên cạnh, nhìn rượu trên bàn một chút, lại nhìn Lâm Lệ, chân mày khẽ nhíu lại, hỏi: “Tại sao uống rượu?” Giọng nói hơi lộ ra vẻ lạnh nhạt, đây cũng là phương thức quan tâm đến người khác riêng biệt của Chu Hàn.

Lâm Lệ chậm rãi quay đầu nhìn anh, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười, nói: “Bọn họ nói mượn rượu tiêu sầu, tôi tưởng là uống rượu thật sự có thể quên hết những việc không vui trong ký ức, nhưng tại sao tôi càng uống lại càng nhớ rõ mọi chuyện?” Nói xong, Lâm Lệ mang vẻ mặt đau khổ ủy khuất, “tôi tưởng là uống rượu có thể làm cho lòng mình thoải mái hơn chút, nhưng tôi càng uống lại càng không vui.”

Chu Hàn nhìn cô, lạnh lùng nói: “Thế thì đừng có uống nữa.” Đưa tay muốn đoạt lấy cái chén trong tay cô.

Lâm Lệ tránh thoát, lắc đầu, nói: “Không, tôi còn muốn uống, uống rượu say sẽ không nhớ gì hết.” Nói xong giơ cái chén lên ngửa đầu một hơi uống cạn rượu trong chén, rượu xông lên làm cho cô khó chịu, mày cau lại tới mức có thể ép chết một con muỗi.

Nhìn cô như thế, chân mày Chu Hàn cũng nhíu lại thật chặt, một lúc lâu mới cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Lệ không nhìn anh, cũng không biết có say hay không, chỉ lắc đầu cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Vừa nói, vừa đưa tay muốn cầm bình rượu đặt trên bàn trà, mắt thấy tay sắp với tới nơi, đột nhiên bị Chu Hàn chen ngang đoạt trước.

Lâm Lệ bất mãn ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở mang theo nồng đậm mùi rượu, kháng nghị nói: “Tôi còn muốn uống rượu!”

Chu Hàn nhìn cô, ánh mắt có chút bức người, chỉ nói: “Cô say rồi!”

“Tôi không có!” Lâm Lệ lắc đầu, phủ nhận suy đoán của anh, tiếp tục nói: “Tôi không say, tôi cũng muốn mình say, thế nhưng mà hiện tại tôi còn rất tỉnh táo, tôi không có say.” Nói xong đứng dậy đưa tay qua muốn túm lấy bình rượu trong tay Chu Hàn.

Chu hàn nghiêng người tránh cô, thử dò xét hỏi: “Cố An Nhiên và Tô Dịch thừa đã xảy ra chuyện?”

“Mới không có, tình cảm của bọn họ rất tốt.” Lâm Lệ phủ nhận, đưa tay lại muốn đoạt rượu trong tay anh, “Đưa rượu cho tôi.”

Chu Hàn né tránh, tiếp tục hỏi: “Liên quan đến Trình Tường?”

Nghe vậy, Lâm Lệ đột nhiên dừng lại, giống như là người máy bị người nhấn nút tạm dừng, thoáng cái sững lại.

Chu Hàn thấy thế liền hiểu được tất cả, nhét bình rượu trong tay vào tay cô, chỉ nói: “Xem ra cô thật sự là uống chưa say, nếu quả thật muốn say thì uống đi, ngày mai ngủ dậy nhức đầu, tôi có trà giải rượu.”

Lâm Lệ sững người lúc này mới từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn rượu trong tay một chút, lại nhìn Chu Hàn một chút, một lúc lâu sau mới mở miệng, hỏi: “Tại sao…”

Chu Hàn nhìn cô, nói hết lời của cô: “Tại sao tôi lại biết phải không?”

Lâm Lệ gật đầu, nhìn anh chằm chằm.

Chu Hàn cười, đi đến ngồi trên ghế sa lon đối diện cô, chỉ nói nói:”Cô thì có gì khó đoán. Nếu như không phải là chuyện của Cố An Nhiên, vậy trừ Trình Tường ra, còn ai có thể biến cô thành như bây giờ.”

Lâm Lệ cứ nhìn anh như vậy rất lâu, sau đó đột nhiên cười tự giễu, cầm bình rượu ngồi xuống mặt đất, bả vai rung lên, miệng cười khóc: “Ha ha…”

Chu Hàn cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô, cũng không kéo cô lên.

Lâm Lệ cứ cười đau đớn như vậy một lúc lâu, đột nhiên cầm chai rượu, ngay cả chén cũng không cần, trực tiếp ngửa đầu uống rượu.

Chất lỏng màu đỏ sậm từ khóe miệng chảy xuống, nhỏ giọt xuống áo sơ mi trắng tinh, màu đỏ sậm nhanh chóng lan ra, giống như hoa mai nở rộ.

“Khụ khụ…” Lâm Lệ uống quá nhanh, bị rượu làm sặc, trực tiếp sặc vào khoang mũi, cả người khó chịu, mặt đỏ bừng.

Chu Hàn vẫn ngồi ở đó nhìn cô, biểu tình thờ ơ, không ngăn lại cũng không an ủi.

Lâm Lệ ho một lúc lâu, rốt cục dừng lại, cổ họng bởi vì kịch liệt ho khan nên đau rát, cầm cái chén, Lâm Lệ đột nhiên khóc, cũng không biết là bởi vì vừa mới ho đến khó chịu hay là bởi vì những thứ khác.

Tay có chút tức giận ném bình rượu đỏ sang bên cạnh, sau đó trực tiếp cúi người ôm đầu gối khóc, cũng không để ý rượu đỏ đổ ra nhiễm đỏ trên tấm thảm cao cấp màu trắng đặc biệt được đặt hàng từ nước Pháp.

Lâm Lệ khóc rất đau đớn, lòng cũng rất đau, ôm đầu gối, đầu tựa lên đó, phát ra tiếng hu … hu, bởi vì cúi đâu, tiếng khóc hu hu có vẻ bị đè nén, mà người khác nhìn vào là cỡ nào làm cho người ta đau lòng.

Rốt cuộc Chu Hàn có động tác, tiến lên ôm cô vào lòng, nhưng không mở miệng, chỉ ôm cô thật chặt. Cảm giác được lồng ngực của anh, hai tay Lâm Lệ không ôm bả vai của mình nữa, đưa tay đổi sang ôm vòng eo gầy gò của Chu Hàn, sau đó khóc to, đem tất cả ủy khuất cất giấu trong lòng mình cho tới nay khóc thành tiếng.

Lâm Lệ không biết mình khóc như vậy bao lâu, khóc cho đến khi ánh mắt của cô lạnh run, có chút đau đớn, lúc này Lâm Lệ mới từ từ ngừng khóc, đổi thành thút thít.

Lại thút thít khóc một lúc lâu, lúc này Lâm Lệ mới đưa tay chậm rãi đẩy Chu Hàn ra, thấy trước ngực anh bởi vì nước mắt của cô mà áo khoác trở nên thê thảm không nỡ nhìn, Lâm Lệ áy náy, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Chu Hàn cúi đầu, nhìn một mảng lem luốc, vừa là nước mắt, vừa là nước mũi trước ngực mình, trực tiếp cởi áo khoác ra thả sang một bên, thấp giọng mở miệng hỏi: “Còn muốn khóc không, có thể cho cô mượn bả vai miễn phí.”

Lâm Lệ lắc đầu, chỉ nhỏ giọng nói: ” Không khóc nổi nữa.”

Nghe vậy, Chu Hàn cong khóe miệng.

Hai người cứ ngồi dưới đất như vậy, người nào cũng không mở miệng nói chuyện.

Không biết là do gần đây quá mệt mỏi cùng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Lệ đang ngồi chân đột nhiên bị chuột rút, đau đến mức cô kêu thành tiếng, “A… A…” Khom người đưa tay muốn xoa bóp chân mình, nhưng đau đớn khiến cô căn bản là không khom nổi người.

Chu Hàn thấy thế, nâng chân cô lên không trung, đưa tay nhanh chóng xoa bóp bắp chân cô, một lúc lâu Lâm Lệ mới thấy cơn đau do chuột rút chậm rãi từ từ tan đi.

Thấy nét mặt của cô nới lỏng ra, lúc này Chu Hàn mới hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

Lâm Lệ gật đầu, nhìn chằm chằm bắp chân của mình, một lúc lâu, mới mở miệng nói: “trước kia tôi bị chuột rút, anh ta cũng giúp tôi xoa bóp như vậy.”

Chu Hàn ngẩng đầu nhìn cô, anh biết anh ta trong miệng cô chính là Trình Tường, nhíu nhíu mày, hỏi: “Anh ta như vậy khiến cô không dứt được?”

Lâm Lệ không nhìn anh, chỉ lắc đầu: “dứt được”

Chu Hàn tức giận nhìn cô nói: “dứt được sao còn uống nhiều rượu như thế?”

Lâm lệ quay đầu bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, hỏi: “hồi đó điểm gì ở Lăng Nhiễm khiến anh yêu mến?”

Nghe vậy, Chu Hàn sửng sốt, ánh mắt nhìn cô, nhưng một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Dường như Lâm Lệ cũng không mong đợi đáp án của anh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất, chậm rãi mở miệng, “tôi đối với anh ta là vừa thấy đã yêu, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta liền tự nói với mình anh ta chính là bạch mã vương tử mà tôi vẫn tìm kiếm, ôn nhuận như ngọc, hào hoa phong nhã. Là tôi theo đuổi anh ta, tôi không chút để ý ánh mắt của người khác, tôi cứ gặp anh ta liền bày tỏ với anh ta, bất kể trường hợp, bất kể địa điểm. Lần đầu tiên anh ta cự tuyệt, lần thứ hai cũng là cự tuyệt, lần thứ ba lần thứ tư lần thứ năm cứ thế, toàn bộ không có gì bất ngờ, anh ấy đều từ chối cả, lý do là tính cách hai người chúng tôi không thích hợp. Gần như cả trường đều biết tôi theo đuổi anh ta, cũng biết tôi bị Trình Tường từ chối vô số lần, tất cả mọi người đều chế giễu tôi, cũng có rất nhiều bạn học khuyên tôi bỏ đi, đừng kiên trì nữa, nhưng mà tôi không chịu nhận thua, tôi cảm thấy tính cách không thích hợp vốn không phải là lý do, cho dù là thế muốn tôi thay đổi. Tôi đến tìm anh ta ở những nơi anh ta thường đến: thư viện, sân bóng rổ, đường từ giảng đường về phòng ngủ, tôi vì cái mình gọi là tình yêu mà tạo ra tất cả cơ hội, cuối cùng cũng không biết là lần thứ mấy tôi tỏ tình, bất ngờ là anh ta lại đồng ý. Đến nay tôi còn nhớ lúc ấy tôi vui mừng biết bao nhiêu, nhưng tôi lại không chú ý đến vẻ mặt hôm ấy của anh ta. Đến hôm nay hồi tưởng lại, mới nhớ lúc ấy vẻ mặt anh ta bất đắc dĩ bao nhiêu, ngay cả nụ cười trên mặt cũng là gượng gạo, chỉ là lúc ấy tôi căn bản không hề để ý. Tôi không thông minh, nhưng là còn không ngu ngốc đến mức đến tột cùng anh ta có thực sự yêu tôi hay không tôi cũng không phân biệt rõ được, anh ta cho rằng mình đã che dấu rất tốt, anh ta cho là tôi cũng không biết. Nhưng anh ta không biết là khi ôm tôi ở trên giường anh ta lại gọi tên của người con gái khác, hơn nữa không chỉ một lần.” Lâm Lệ vừa nói, trên mặt hờ hững, nhưng trong hốc mắt nước mắt có phần không khống chế được.

Chu Hàn chỉ lẳng lặng nghe, không có mở miệng chen vào một câu.

Đưa tay chạm đến nước mắt trên mặt, Lâm Lệ tự giễu cong khóe miệng tiếp tục nói: “Mới vừa rồi còn nói mình không ngốc, thật ra thì bây giờ nghĩ lại mình là thật ngu ngốc, biết rõ anh ta không yêu mình, nhưng ngây thơ nghĩ thời gian có thể thay đổi tất cả, thời gian có thể làm cho mình từ từ làm mờ bóng dáng kia trong lòng anh ra, nhưng là yêu sâu sắc làm sao có thể quên đi, người anh ta yêu không phải là tôi, thủy chung trong lòng anh ta chỉ có người kia, cho nên bất kể tôi tốn mười năm hay là hai mươi năm, chung quy vẫn là thất bại .”

Quay đầu nhìn Chu hàn, một lúc lâu tiếp tục nói: “Hôm nay Trình Tường tới tìm tôi, luôn miệng nói anh ta yêu tôi, nói không thể không có tôi, nhưng sau đó Tiêu Tiêu xuất hiện, Tiêu Tiêu ôm chặt thắt lưng anh ta, anh ta bị kéo lại, vẻ mặt rất đau đớn. Hồi đó tôi cũng ôm anh ta thật chặt, nhưng làm sao cũng ôm không được, tôi biết không phải là anh ta không đẩy Tiêu Tiêu ra được, chẳng qua là anh ta là không muốn.” Nói xong, Lâm Lệ nở nụ cười, nhìn chiếc ly đế cao đặt trên bàn trà, đưa tay nhẹ nhàng đụng vào miệng chén, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi sẽ không yêu anh ta nữa, thực sự!”

Theo ánh mắt của cô, Chu Hàn cũng nhìn chằm chằm cái chén kia, một lúc lâu, trong thoáng chốc anh còn đang thất thần, chỉ thấy Lâm Lệ xoay người nhìn anh, bình tĩnh nói: “Chu Hàn, còn nhớ lời anh nói khi trước không?”

Chu Hàn hoàn hồn, cau mày hỏi ngược lại: “Nói cái gì?”

“Diễn giả làm thật.” Lâm lệ nhìn anh, ánh mắt kia là kiên định và nghiêm túc.

Chu Hàn cũng chăm chú nhìn cô, “làm cái gì.”

Chỉ nghe Lâm Lệ nói: “Làm tình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.