Bất Án Sáo Lộ Xuất Bài

Chương 5: Chương 5




Từ đêm hôm đó , Nhị Dát không biết mình rốt cuộc làm sao , làm chuyện gì cũng đều mất tập trung, hắn đi căng tin ăn cơm kết quả đem toàn bộ cơm mới rót vào chậu rửa bát, lại có một lần đi xe đạp điện, không có vặn chìa khoá mà trực tiếp bóp phanh, kết quả làm xe đạp điện chạy hơn 100 mét mới chịu dừng lại.

Ngày đó hắn đi làm hắn lại đem áo lót mặc ở bên ngoài áo khoác đến khi tan tầm về nhà mới phát hiệnmình mặc lầm. Đại Pháo nói chuyện cùng hắn hắn cũng trốn trốn tránh tránh, làm cho Đại Pháo rất khó chịu.

Đại Pháo ngày đó ở cùng Nhị Dát nói chuyện, thấy có kẻ khinh thường mình, ngay sau đó, hắn tới quán vỉa hè mua hơn 40 kg bánh bích quy. Đều là loại dày như viên gạch , nhai đặc biệt dẻo, Đại Pháo điên cuồng ăn uống mới làm cho sự thống khổ bên trong dần dần giảm xuống.

Ngày đó Nhị Dát đang trong phòng làm việc ngủ trưa, bỗng nhiên hắn nghe được âm thanh đập cửa nặng nề ngoài phòng .”Không thể nào, không phải trâu nhà ai chạy ra chứ?” Nhị Dát sợ hãi đến chui vào dưới đáy giường, chợt nghe Đại Pháo ở bên ngoài gọi hắn mở cửa, hắn mới biết là Đại Pháo.

Đại Pháo cười ha ha đi vào, đàng sau theo một đám người, chuyển rất nhiều thứ. Đại Pháo chỉ huy bọn họ, làm cho bọn họ đem đồ vật đặt ở vị trí thoả mãn. Ai biết những người kia cũng không làm mà đều quay đầu đi hết.

Nhị Dát còn đang buồn bực, chỉ thấy Đại Pháo tay trái giơ lên tủ lạnh kiểu cũ, tay phải nâng một tấm giường đơn, quay người 360 độ định mang hai vật đổi chỗ không ngờ lại lật ngược ra sau. đồ vật gần như vững vàng mà nằm ở trên mặt đất. Chờ Nhị Dát nói hai nơi để ở đây không tốt lắm thì những thứ này lại dính chặt trên đất rút ra không được. Đại Pháo an ủi hắn nói nếu thật muốn rút ra cũng không phải không thể, chỉ sợ tủ lạnh để sẽ rớt. Nhị Dát nhìn hắn bận bịu trước bận bịu sau đến khi hết bận mới nhớ tới hỏi cái này rốt cuộc là sao.

“Ồ! Ta từ hôm nay bắt đầu chuyển tới nơi này ở.” Đại Pháo anh dũng nói, không chút do dự , giống như lẽ ra nên như vậy.

“Ngươi vẫn là bá đạo như vậy!” Nhị Dát oán trách nói.

Đại Pháo xoay người lại, nắm cằm Nhị Dát, trêu tức nói: ” ngươi không phải yêu thích ta như vậy sao?”

Nhị Dát ý đồ tránh hắn ra, nhưng biết kết quả là cằm của chính mình có lẽ sẽ bị vỡ nát gãy xương. Cũng chỉ đơn giản trở mình khinh thường.

Đại Pháo ngây dại, hơn hai mươi năm. Nhị Dát ngay cả kỹ thuật mắt trợn trắng cũng không có thay đổi. cặp mắt kia của hắn đã lồi ra thành mắt to, lòng trắng chiếm ba phần tư, bên trong tô điểm một ít lòng đen ngây ngô như kẹo cao su non , hơn nữa bên cạnh hiện lên vết chân chim như hoa cúc mùa tháng chín. Già nua cũng biến thành sinh động như vậy. thật sự mê người.

“Ngươi làm sao cùng Dương Vĩ thân thiết như thế?”

Nhị Dát nói một câu đánh tỉnh Đại Pháo đang trong giấc mộng, hắn quay mặt đi, chua xót nói: “Xem ra hai người các ngươi quan hệ không tệ a?”

“Mới không có, Dương Vĩ sống lưu manh như thế, lớn lên so với ngươi còn thô tục hơn, ta làm sao có khả năng” “Đừng nói nữa, ta đều rõ ràng.” Đại Pháo đánh gãy lời Nhị Dát, hai người lại lâm vào một trận lúng túng.

“Ai vừa nãy thổi phồng ta thế?”

Dương Vĩ đột nhiên đột kích dọa hai người bọn họ nhảy dựng cả lên. Dương Vĩ hôm nay mặc một bộ đồ Tây, cẩn thận tỉ mỉ mang cà vạt, đầu vung một cái tao nhã tiêu sái đi vào, hắn ngạo mạn hướng về Nhị Dát nói: “Khách nhân đến cũng không biết dâng trà sao?”

Nhị Dát nói: “Trong tủ lạnh có đồ uống, ngươi nếu như uống thì tự mình đến lấy.”

Đại Pháo nổi giận: “Đó là đồ uống của ta, ta còn không đủ uống , bằng cái gì lại cho hắn uống?”

“Ha ha” Dương Vĩ lần thứ hai lộ ra cái miệng lớn như chậu máu, cười lớn một phen. Sau lại ngồi dưới đất , vừa cười vừa dùng tay vỗ bắp đùi. Xem ra hôm nay Dương Vĩ lộ ra nguyên hình tốc độ lại tăng nhanh.

Chờ đến hắn dừng cười, liền từ trong túi móc ra một đồ vật, đưa tới trong tay của Nhị Dát, sau đó đưa tay vác qua vai bọn họ nói: “Đây là lễ vật ra mắt của hai ngươi. Chúc các ngươi hạnh phúc!”

Nhị Dát tay cầm “Lò sưởi”, con mắt đã ươn ướt, dù sao đã hơn mười năm, Dương Vĩ luôn luôn ở bên người, tuy rằng hắn là người rất phiền phức, nhưng tất cả cũng qua rồi!

“Đừng nghĩ, nghỉ ngơi đi, tối hôm nay nhà bên còn muốn mở hội đó!” Đại Pháo vỗ nhẹ vai Nhị Dát, Nhị Dát không nói gì nữa. Bởi vì hắn bị đập đến không nói được rồi.

Dương Vĩ đưa “Lò sưởi” mới dùng ba ngày gần như nổ tung, có thể thấy được tiền nào của nấy.

Đại Pháo cùng Nhị Dát ở chung gần một tuần lễ, ở trong ấn tượng của Nhị Dát, Đại Pháo rất ít khi về nhà, hắn không phải có vợ con sao? Làm sao mỗi ngày đều rãnh rỗi như vậy.

Ngày này, Đại Pháo cùng Nhị Dát ở nhà tắm công cộng tắm xong, đều một thân nhẹ nhàng khoan khoái trở lại văn phòng, hai người đều không có chuyện gì làm, lập tức nhàn rỗi khiến cho hai người rất không quen thuộc. Không biết nên làm những gì. Nhị Dát mở ra ti vi trắng đen, nhiều lần đổi lại chỉ có bốn cái kênh. Trung ương một “Bản tin thời sự”, Nhị Dát đổi kênh, sau đó vừa nhìn thấy cuộc thi người mẫu, đều là người mẫu nam.

Nhị Dát lập tức nhớ tới lúc còn trẻ của Đại Pháo, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng. Hắn vừa liếc trộm một hồi hiện tại của Đại Pháo, cả người hắn làm tổ trên ghế, cái mông còn có một nửa không có ngồi được vào ghế, nhìn từ đàng xa chỉ là một đống thịt mỡ, lại gần xem vẫn là một đống thịt mỡ. Ăn cơm xong hắn còn đang đánh đánh miệng, căn bản tốt đẹp lúc trước biến mất không còn một mảnh.

Nhị Dát thừa dịp Đại Pháo không chú ý, từ trong ngăn kéo lấy ra bức ảnh Đại Pháo lúc còn trẻ , há lại là một soái ca tren cả tuyệt vời? Khi đó hắn, mang hắn đến bệnh viện, đem hắn hút đến thiếu máu , đưa hắn áo ngủ của nãi nãi. Tất cả tất cả tựa hồ như mới phát sinh ngày hôm qua.

“Ha ha” nhìn cái gì chứ? Đại Pháo một hồi đoạt bức ảnh trong tay Nhị Dát.

Nhị Dát lập tức gần như hoảng rồi, mặt vèo một cái gần đỏ.

Đại Pháo cười xem tấm hình kia, trong giây lát gần như sững sờ, trong phòng không khí lập tức ngưng tụ, Nhị Dát nhất thời cảm thấy rất sợ, vạn nhất một hồi Đại Pháo lại đây ôm hắn thì làm sao bây giờ, vạn nhất Đại Pháo cảm động đến khóc thì làm sao bây giờ? Vạn nhất hắn cười đến đem khí quản nổ tung thì làm sao bây giờ? Vẫn còn đang suy tư bên trong Nhị Dát cũng kích động run cầm cập lên, hắn có một phần sợ sệt, cũng có một phần chờ mong. Hắn là muốn cao giọng hát bài ca về tình yêu muôn thủa? Cái gì lung ta lung tung? Nhị Dát lại bắt đầu hất đầu.

Đại Pháo xoay người nhìn hắn, “Này, nam nhân này rốt cuộc là ai?” Đại Pháo âm trầm nói, âm thanh thật giống như ác quỷ bị thiêu, vừa nãy hắn đem tất cả phản ứng của Nhị Dát đều xem thành chột dạ cùng sợ sệt.

“Ta cho rằng nhiều năm như vậy trong lòng ngươi chỉ có ta, duy nhất một mình ta. Không nghĩ tới ngươi còn kim ốc tàng kiều, ẩn giấu một tên gay bên người. Ngươi khi nào thì nhiễm phải tính xấu này?”

“Này đây là ngươi a! Hơn nữa, coi như ta lại tìm, cùng ngươi cũng không có quan hệ chứ? Ngươi không phải còn có lão bà cùng hài tử sao? Dựa vào cái gì muốn ta vì ngươi thủ thân như ngọc?”

Nhị Dát cũng khóc lên, Đại Pháo lập tức gần như choáng váng. Hắn không thể tin được mà cầm ảnh chụp. Hắn nhìn chung quanh, hắn nhìn trước nhìn sau. Nguyên lai nam hài cũng không đơn giản; hắn nghĩ đi nghĩ lại, hắn đoán lại đoán. Đám con trai biến hóa vẫn đúng là kỳ quái, kỳ quái ai thật là kỳ quái!

“Đừng khóc, là ta sai rồi, là ta kém năng lực, ta cái gì cũng chưa xem mà đã mắng ngươi. Ta không nghĩ tới ta trước đây cùng hiện tại lại khác nhau như vậy.”

Nghe hắn vừa nói như thế, Nhị Dát xì một tiếng cười vui vẻ. Đại Pháo nhìn Nhị Dát hồng hồng hai mắt, thực sự không nhịn được lại gần hôn lên. Nhị Dát nhiệt tình đáp lại. Hai lão nam nhân lập tức từ bỏ tất cả dây thần kinh xấu hổ, ở trên ghế salông lăn qua lăn lại. Sô pha như dài ra, chân cứ như thế mà đong đưa qua lại.

Đại Pháo đứng lên, Nhị Dát không hiểu hắn vì sao đột nhiên ngừng lại, là muốn trở về phòng lớn của chính mình sao? Nhị Dát rất là thương tâm.

“Này, chúng ta vẫn là lên giường làm đi thôi, ta ở trên ghế salông có hơn nửa thân đều là treo lơ lửng giữa trời.”

Nhị Dát phát hiện mình nghĩ sai rồi nên thả lỏng rất nhiều. Tùy ý Đại Pháo đem mình ôm vào giường. Ở trên giường, Đại Pháo lại một lần tầng tầng đè ép xuống, Nhị Dát cảm giác được thiếu dưỡng khí nghiêm trọng. Hắn chỉ có thể đợi lúc Đại Pháo thả lỏng mới nhanh chóng hít hít không khí, có lúc Đại Pháo quá mức hưng phấn, Nhị Dát cảm giác mình hầu như muốn nghẹt thở mà chết.

Đại Pháo nhìn thấy Nhị Dát ức đến đỏ ngầu mặt, cho rằng hắn là quá mức động tình, lại bắt đầu cười hắc hắc. Nhị Dát thừa dịp hắn không chú ý lập tức liền trở mình ngồi trên người hắn, Đại Pháo chưa từng gặp Nhị Dát chủ động như vậy, hưng phấn tìm không ra phương hướng, cứ như vậy, một buổi tối, hai ông lão suýt chút nữa đã nằm trong quan tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.