Dụ Tễ tắt đèn pin, ngồi trên tảng đá khô ráo. Sau khi phát ngốc mà nhìn chằm chằm Ôn Thường Thế đang hôn mê một hồi, cậu đứng lên.
“Coi như anh gặp may.” Dụ Tễ cúi đầu nhìn Ôn Thường Thế, giống như đang tự lầm bầm hơn là nói chuyện với Ôn Thường Thế, “Anh ngoan ngoãn nằm yên đừng nhúc nhích, tôi lái xe xuống hốt anh.”
Bãi đá ngầm mà Ôn Thường Thế nằm cách nhà Dụ Tễ không xa, cậu chạy chậm một mạch về nhà, chọn một chiếc xe, đấu đá lung tung hết lái xuống rồi phanh đỗ, lại bay qua lan can rồi bò xuống dưới, cầm lấy cánh tay Ôn Thường Thế nửa khiêng nửa kéo trèo về phía trước.
Dụ Tễ dốc hết sức lực, giẫm hụt lên đá ngầm ẩm ướt trơn trượt đến hai lần mới lôi được Ôn Thường Thế đến bên cạnh xe, nhét vào ghế sau. Sau khi “phanh” một tiếng đóng cửa xe, Dụ Tễ vòng lên phía trước, ngồi vào vị trí người lái, rồi lại quay đầu nhìn Ôn Thường Thế một cái.
Ôn Thường Thế cong chân nằm trên đệm, vẫn không nhúc nhích, hôn mê trong bóng đêm nặng trĩu, thật làm Dụ Tễ nhớ tới lần đầu hai người gặp gỡ, nhớ tới bộ dáng khinh người của Ôn Thường Thế.
Đêm hôm đó, Dụ Tễ đang câu cá ở ngoài khơi thành phố Nghi cùng với cha cậu – Thiệu Anh Lộc.
Thu hoạch đã được kha khá, đang muốn trở về thì Thiệu Anh Lộc nhận được một cú điện thoại. Thiệu Anh Lộc nghe một hồi, cúp điện thoại rồi trầm tư chốc lát. Ông buông cần trục, đi đến phòng điều khiển, bảo thuyền trưởng lần nữa chuyển hướng, lái đến vùng biển quốc tế nào đó.
“Trước tiên khoan hẵn về nhà,“ Thiệu Anh Lộc nói với Dụ Tễ, “đi giúp bố đánh mấy ván bài.”
“Được ạ,“ Dụ Tễ đứng lên, kéo thẳng lưng, lười biếng duỗi người, cười híp mắt hỏi cha cậu, “đánh bài gì thế? Muốn thua hay muốn thắng?”
“Không biết bài gì,“ Thiệu Anh Lộc lắc đầu một cái, nói, “ván đầu tiên phải thắng.”
Muốn thuyền quay đầu, muốn Dụ Tễ đánh bài, cũng là vì một mảnh đất ở thành phố Mậu.
Thiệu Anh Lộc là Phó hội trưởng thương hội cá độ ở thành phố Nghi, ở nội thị cũng coi như là có máu mặt, chỉ có điều thành phố Nghi chung quy vẫn quá nhỏ, công ty Thiệu Anh Lộc phát triển đến bình cảnh, liền muốn qua thành phố Mậu có thể có lợi hơn để chia chén canh. Bất đắc dĩ chính là, vị Ôn tiên sinh ru rú trong nhà làm chủ thành phố Mậu kia lại làm người quá mức bá đạo, Thiệu Anh Lộc vẫn mãi chẳng vào được cửa này.
Lúc này, vị trí lô đất mà Thiệu Anh Lộc thử nước bị lệch, giá khởi điểm không thấp, chẳng có ai muốn, Thiệu Anh Lộc lại chuẩn bị tài chính sung túc, cứ tưởng ăn chắc rồi, ai dè trước lúc chốt đơn, Thiệu Anh Lộc mới biết Ôn Thường Thế cũng kẹt thời hạn trả tiền đấu giá.
Thiệu Anh Lộc vỗn đã nghe Ôn Thường Thế hỉ nộ vô thường, tính tình khó lường, sợ không để ý đắc tội cái người không nên đắc tội này, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ dịp tốt, đành phải cậy nhờ một vị lão hữu trong giới chính trị ở thành phố Mậu tên là Bá Vĩnh Tiên thay ông đặt lịch hẹn với Ôn Thường Thế, ngóng trông có thể gặp mặt Ôn Thường Thế.
Bá Vĩnh Tiên hỏi mấy lần, cũng không thấy đáp lại. Ngay vào đêm nay, Bá Vĩnh Tiên có tin tức muốn truyền cho Ôn Thường Thế, hai người vừa dứt chính sự, Bá Vĩnh Tiên lại đề cập chuyện đó với Ôn Thường Thế, Ôn Thường Thế bỗng nhiên không còn kiên trì, bảo nếu Thiệu Hội trưởng có hứng thú thì có thể lên thuyền hắn nô đùa một chút.
Thiệu Anh Lộc dẫn theo Dụ Tễ lên thuyền, được quản lý sòng bạc và Bá Vĩnh Tiên cùng nhau ra đón, dẫn vào sòng bạc Fernan ồn ào tiếng người.
Bọn họ đi qua hơn chục bàn đánh bạc vây đầy người, tiến vào một hành lang u ám trải thảm xám. Ở cuối hành lang, có một cánh cửa cao lớn. Quản lý gõ cửa, nghe thấy lời đáp liền ấn nắm cửa, đẩy cửa ra đứng sang một bên, làm động tác tay mời 3 vị khách tiến vào.
Trong phòng VIP, một gã croupier tóc xám trắng đang xáo bài. Bên trong có vài bàn đánh bạc, Ôn Thường Thế mặc một bộ âu phục thẳng tắp, đứng cạnh bàn tài xỉu. Ôn Thường Thế còn cao hơn hai gã bảo tiêu phía sau, tướng mạo đường đường, mặt mày đoan chính, nhìn lướt qua tựa hồ là người rất chính trực.
Ôn Thường Thế ngẩng đầu, nhìn người ở cửa, lên tiếng hoan nghênh: “Bá chủ tịch đến rồi à.”
Thanh âm hắn trầm thấp, tốc độ nói không nhanh không chậm. Độ sáng trong phòng VIP vừa đủ, nhiệt độ độ ẩm cũng thích hợp, rõ ràng là môi trường khiến người ta rất thoải mái, ấy vậy mà Dụ Tễ lại cảm thấy vô cùng gò bó. Dụ Tễ hơi cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua Bá Vĩnh Tiên một cái, phát hiện Bá Vĩnh Tiên có chút bối rối.
Bá Vĩnh Tiên dừng một chút, giới thiệu thay vài người. Thiệu Anh Lộc vươn tay chào hỏi Ôn Thường Thế: “Ôn tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ôn Thường Thế cao hơn Thiệu Anh Lộc nhiều, cũng đưa tay giao bắt ngắn ngủi với Thiệu Anh Lộc, giống như hạ thấp địa vị.
“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa,“ Ôn Thường Thế thu tay về, hơi nâng cằm, nói với Thiệu Anh Lộc, “Thiệu Hội trưởng, thế nào, làm một ván chứ? Xem Thiệu Hội trưởng vận khí thế nào.”
Nếu là ở thành phố Nghi, tên thương nhân nào ngoài 30 tuổi mà nói chuyện không khách khí như thế với Thiệu Anh Lộc, thì dù là buôn bán có lời đi chăng nữa Thiệu Anh Lộc cũng chẳng làm.
Nhưng mà đây là Ôn Thường Thế, Thiệu Anh Lộc không thể làm gì khác hơn ngoài cười theo nói: “Tài xỉu tôi không thạo, để khuyển tử chơi hộ được không?”
“Đặt lớn đặt nhỏ thôi mà, nói cái gì mà thạo không thạo.” Ôn Thường Thế dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, croupier liền đi tới, bắt đầu lắc xúc xắc.
Xúc xắc va chạm vào cốc, phát ra tiếng vang trầm, Dụ Tễ nhìn chằm chằm tay của croupier lần nữa ấn xuống công tắc sốc cốc, lòng theo xúc xắc mà yên tĩnh lại.
“Phỉnh ở trong khay,“ Ôn Thường Thế còn nói, “Thiệu Hội trưởng tự lấy.”
Bá Vĩnh Tiên liếc mắt ra hiệu với Thiệu Anh Lộc, muốn ông mau mau đặt cược.
Dụ Tễ đứng bên cạnh Thiệu Anh Lộc, vô cùng bí mật mà dùng ngón trỏ phủi nhỏ vạt áo trái của Thiệu Anh Lộc. Thiệu Anh Lộc dừng một chút, tùy ý lấy vài cái phỉnh từ khay nhung, bỏ vào trong cánh cách ông gần nhất.
Dụ Tễ dư quang thấy Ôn Thường Thế làm động tác “mở”, liền nhìn đến bên tay croupier.
Croupier mở cốc, 1, 1, 2.
“Ngoại bát môn!” Bá Vĩnh Tiên mặt mày hồng hào, vỗ nhẹ mặt bàn, vui vẻ nói: “Ôn tiên sinh ngài xem, Anh Lộc không dễ gì lên bàn, hôm nay vừa khai trương, chính là cát tinh cao chiếu!”
Thiệu Anh Lộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng Bá Vĩnh Tiên nở nụ cười nhìn nhau, nói: “Vận may thôi.”
“Phải không?” Ôn Thường Thế gật đầu với Bá Vĩnh Tiên, nhìn qua tâm tình rất tốt.
“Cứ như tôi nói lúc trước, hợp tác với Anh Lộc, ngài tuyệt đối sẽ không lỗ.” Bá Vĩnh Tiên nhân cơ hội lại nói.
“Hợp tác?” Ôn Thường Thế cúi đầu, tùy ý đẩy đổ một chồng phỉnh, “Hợp tác gì?”
Hắn nhìn như thành khẩn mà thỉnh giáo Bá Vĩnh Tiên, “Ta làm ăn ở thành phố Mậu, còn cần kết bạn với người khác?”
Biểu tình Bá Vĩnh Tiên cứng lại, Dụ Tễ hồi hộp trong lòng, chân lùi về sau một bước, cách bàn nhìn Ôn Thường Thế.
“Thiệu Hội trưởng có thể cho tôi cái gì?” Ôn Thường Thế hỏi tiếp, “Hắc hay là bạch?”
Ôn Thường Thế trên mặt tuy là cười, ngữ điệu cũng hòa hoãn, nhưng không biết điều gì lại làm cho Dụ Tễ cả người phát lạnh.
Cảm giác của Bá Vĩnh Tiên, chắc chắn tương đồng với Dụ Tễ, bởi vì ông cũng lùi một bước, đứng bên người Dụ Tễ. Bá Vĩnh Tiên miễn cưỡng duy trì tiếu ý, muốn giảng hòa một chút: “Ôn tiên sinh không cần nói thế, bên ngoài có thêm bằng hữu, cũng là có thêm người giúp đỡ.”
“Không cần đâu,“ Ôn Thường Thế nâng tay, ngắt lời Bá Vĩnh Tiên, vẻ hời hợt cũng lười làm ra, “Trong lòng tôi hiểu rõ. Thiệu Hội trưởng đánh chủ ý lên thành phố Mậu cũng đâu phải ngày một ngày hai, những ngày qua mấy chục cuộc điện thoại gọi đến chỗ thư ký tôi mật báo, nói Thiệu Hội trưởng lại muốn đến mua đất.”
Thiệu Anh Lộc nhíu mày, vừa định mở miệng thì Ôn Thường Thế lại chuyển hướng sang Thiệu Anh Lộc, ôn hòa nói: “Tay duỗi dài như vậy, có phải ngại thành phố Nghi quá yên tĩnh, thiếu chút kích thích rồi không? Phòng VIP trên dưới 19 cái camera, vận may này của ông từ đâu tới, có trụ nổi không?”
Dụ Tễ mơ hồ cảm giác được Ôn Thường Thế sau khi nói xong, đại khái đã liếc nhìn mình một cái. Có điều Dụ Tễ không ngẩng đầu, nên không quá có thể xác định, huống chi cậu cũng không là gì đáng kể, người ta nói chuyện với cha cậu mà, đâu phải chuyện của cậu.
Trên thuyền về nhà, Thiệu Anh Lộc cùng Dụ Tễ một câu cũng chẳng nói. Đêm đó gió lớn, Thiệu Anh Lộc ở trong khoang thuyền gọi điện thoại cho người của thương hội, Dụ Tễ tận hưởng niềm vui trên boong thuyền, hẹn bạn bè đầy hết năm ngày tuần sau.
Buổi đấu giá vài ngày sau, Ôn Thường Thế phái thư ký tham dự. Thiệu Anh Lộc chung quy vẫn không dám ra tay cướp đồ với Ôn Thường Thế, bảng còn chưa giơ đã từ bỏ, trở lại thành phố Nghi, cũng không còn đánh chủ ý lên thành phố Mậu nữa.
Sau lần đó, Dụ Tễ không còn gặp Ôn Thường Thế nữa, ngay cả nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ đến. Cho tới buổi tối hôm nay, Ôn Thường Thế nằm úp sấp trên đá ngầm phía dưới đường núi núi Lê.